Sunday, July 12, 2015

CHÙM THƠ Của La Hà Thạch Trận

CHÙM THƠ Của La Hà Thạch Trận


CHÙM THƠ Của La Hà Thạch Trận

Posted: 12 Jul 2015 03:50 AM PDT

MỪNG THỌ MẸ 90

Mẹ về với ngoại vườn xưa
Con thơ bé bỏng, mới vừa thôi nôi
Cha đi kháng chiến trường kỳ
Giặc còng tay mẹ, thân gầy đòn tra
Mẹ về ẩn náu La Hà
Bước chân cô giáo đường xa lặng thầm
Dù cho gió bấc lạnh căm
Dù cho nắng gắt chang chang giữa đồng
Đạp xe hai buổi đến trường
Dạy cho lũ trẻ mở lòng từng câu
Đêm đêm dưới ánh đèn dầu
Mẹ ngồi nắn nót, chữ màu chì đen
Để mai trò nhỏ đồ lên
Khai tâm, tri thức cho đàn trẻ thơ
Mong ngày thống nhất phất cờ
Thành người hữu ích vươn cao với đời
Bây giờ mẹ đã chín mươi
Tóc như mây trắng, nụ cười vẫn tươi
Một đời vất vả đơn côi
Mẹ nuôi con lớn, phấn rơi trắng lòng.

NÓN QUÊ VÀ ANH

Nón nghiêng mưa bụi xa xưa
Đạp xe tan học – em đùa bóng mây
Gió thu áo trắng nhẹ bay
Qua sông Trà Khúc, thương hoài ngày thơ

Nón quê quai tím mộng mơ
Cát bồi Bến Lỡ, thẫn thờ nhớ nhau
Gãy vành nón lá mà đau
Bàu Giang, Thiên Bút, chênh chao cánh diều

Nón nghiêng vàng nhạt đường thêu
Ẩn trong lá xếp, câu Kiều tặng anh
Và anh lặng lẽ tình mang
Để thương, để nhớ trăm năm đợi chờ

Nón quê duyên dáng ngây thơ
Cỏ may vướng cả lối chờ tình xưa
Qua cầu nghiêng nón che mưa
Chợt rơi xuống nước – đò đưa sóng tràn
Nón quê mẹ kết lại vành
Gió mưa nhòe ướt thư tình nan tre
Xin người cất hộ nón quê
Nẻo xưa, dáng cũ, hoa lê xa

KHÔNG THỂ ĐẾM ĐƯỢC

Em không thể đếm được
Em yêu anh dường nào
Em không thể đếm được
Lá me vàng lao xao

Anh như pho sách quý
Huyền bí và mênh mông
Em đọc từng dòng chữ
Vẫn chưa thấu đoạn trường

Như bước vào thành quách
Lạc lõng giữa hư không
Bên thềm xưa quá khứ
Liễu rũ Vạc kêu sương

Em không thể đếm được
Sông Trà quê ta ơi!
Bao nhiêu sóng xô đẩy
Bao nhiêu dòng ra khơi

Em không thể đếm được
Em yêu anh dường nào
Chênh chao thuyền lạc bến
Xoáy dòng sông Vệ đau.

La Hà Thạch Trận


EM GÁI TÔI Thơ Trần Công Thạch

Posted: 12 Jul 2015 03:46 AM PDT

EM GÁI TÔI

Em gái tôi chưa hưởng trọn niềm vui
Một đời lặn lội thân cò xa xôi
Ươm chữ nghĩa, ngày đêm buôn bán
Nuôi các con thành đạt nên người

Tuổi về chiều vui câu thơ phú
Cùng bạn bè thi hữu giao tâm
Xướng họa – thơ ca, góp tài góp sức
Để thi nhân Quảng Ngãi vang danh

Anh em mình lỡ thầy lỡ thợ
Cố tìm quên bóng xế tha phương
Có chút thơ nên tâm hồn ủy mị
Tuổi vào đông vẫn yêu thích văn chương

Anh sức mòn cố gánh gồng bươn chải
Cho trọn chữ "tu mi nam tử" buồn
Em thân gái nuôi các con đại học
Bằng họ hàng, lắm khó nhiều khôn.

Tin em ngã bịnh lòng đau buốt giá
Tóc rụng đầy rưng rức xót xa
Đồng Nai, Chợ Rẫy, Tây Ninh, Châu Đốc
Tìm thầy chữa bịnh giữa chốn phong ba

Anh chỉ biết cầu Trời khấn Phật
Cho em qua kiếp nạn lần này
Con thành đạt vợ chồng về cố xứ
Bên cháu ngoan thêm thập kỷ sum vầy
Trần Công Thạch


HAI PHƯƠNG TRỜI THƯƠNG NHỚ Thơ Thạch Lê

Posted: 12 Jul 2015 03:39 AM PDT

HAI PHƯƠNG TRỜI THƯƠNG NHỚ
Gửi về Hồng

Tôi có người vợ hiền
Nơi quê nghèo kham khổ
Tôi đi mùa lá đổ
Nghẹn lời, giờ chia xa
Mái tranh từng quen thuộc
Từ vắng bóng một người
Môi em tắt nụ cười
Thương ai ngoài gió bụi
Công việc sớm lại chiều
Đôi bàn tay chai rắn
Ngày đêm dài đằng đẳng
Thui thủi chiếc thân đơn
Đâu còn lời tâm sự
Chia xẻ nỗi buồn vui
Vào ra bóng với người
Ngõ trước sau vắng vẻ
Trăng nghiêng rọi trước thềm
Vẫn như nhiều đêm trước
Chắc hôm nay lạnh buốt
Đôi gò má em tôi
Vườn rau, ngôi nhà cũ
Thành xa lạ hoang sơ
Mắt em đọng lệ mờ
Quầng thâm xua giấc ngủ
Phương trời nay cách xa
Nỗi nhớ nhau nghẹn nói
Sớm chiều đôi mắt mỏi
Hướng về em xa xôi
Cũng trông, cũng chẳng thấy
Nghe mưa, ruột buồn dàu
Đếm ngày mình xa nhau
Thời gian ơi! Chậm quá! …

Thạch Lê


CHÙM THƠ CỦA Trần Như Nguyện

Posted: 12 Jul 2015 03:34 AM PDT

VẠN AN – QUÊ HIỀN

Nửa đêm không ngủ
Xao xác tiếng gà
Lạnh hai lòng chân
Huyệt đạo ủ ấm
May còn nghiên bút
Dòng thơ tạp lục
Người từ xa xăm
Hơn ba mươi năm
Tay bắt mặt mừng
Dấu lệ rưng rưng …
Đời như cánh chim
Bay đi muôn phương
Một hôm bỗng nhớ
Vườn cũ tìm về
Vạn An quê mẹ
Xúm xít – láng giềng
Giờ những con hoang
Sống đời lang thang
Đất khách quê người
Biết đến bao giờ
Đấu lưng ta ngồi
Cùng hát đồng dao
Vạn An – quê hiền

BÓNG THỜI GIAN 1

Cách biệt phương trời lệ chứa chan
Tóc xanh nhuộm trắng nẻo thời gian
Non đoài mấy độ khoe cành biếc?
Biển rộng bao năm đợi thác ngàn?
Quảy gánh tương tư tàn lửa hạ
Dò sông thăm thẳm đuối đò ngang
Thoát thai sau giấc đời binh biến
Dát sợi tà huy kết chuỗi vàng

NỢ THI NHÂN

Vai áo thi nhân đã sờn rồi
Nửa đời địu cõng những áo cơm
Giờ nghe thấm mệt ngồi vá lại
Tiếc nỗi vạt lưng đã bạc màu
Ví đời thi nhân con xúc xắc
Mãi sàng mãi sảy mỗi mặt đen
Tàn canh bạc cháy chân lảo đảo
Cơm áo – thi nhân kiếp đọa đày.

Trần Như Nguyện