Tuesday, May 8, 2018

GIẤC MƠ HỒNG Thơ Bùi Minh Vũ

GIẤC MƠ HỒNG Thơ Bùi Minh Vũ


GIẤC MƠ HỒNG Thơ Bùi Minh Vũ

Posted: 08 May 2018 04:16 AM PDT

GIẤC MƠ HỒNG

Em bẻ gẫy mũi tên thời gian
Thách thức vẻ kiêu sang thánh thần
Bỏ trong lồng ngực
Mặt trời

Mãi mãi được tôn vinh
Như cánh nắng
Tựa vào hương thơm
Giấc mơ hồng nỗi nhớ

Em chia đều ngọt ngào
Linh hồn anh đơn độc
Từ cuối đông
Đến vàng mai trái chín

Rác rến trổ bông cười
Chùm cỏ cây nhảy múa
Khởi đầu quyền năng hướng đến sự thật
Trước khi tình yêu sinh ra.
BÙI MINH VŨ

MINH ĐẠO VIẾT VỀ TẬP THƠ”ĐÀ LẠT TÔI” CỦA Nguyễn Tấn On

Posted: 07 May 2018 10:32 PM PDT

“ĐÀ LẠT TÔI” NÂNG NIU TRIU MẾN
Báo Lâm Đồng.

Cập nhật lúc 08:28, Thứ Năm, 03/05/2018 (GMT+7)

Nhà thơ Nguyễn Tấn On, quê quán ở tỉnh Quảng Ngãi nhưng đã định cư, lập nghiệp tại thành phố Đà Lạt hơn 30 năm nay. Kể từ năm 2000, anh có tập thơ đầu tay "Thơ tặng người", cho đến năm 2014, tập thơ thứ 8 được xuất bản. Năm nay, Đà Lạt tròn tuổi 125 hình thành và phát triển, nhà thơ Nguyễn Tấn On tiếp tục cho ra mắt tập thơ thứ 9 "Đà Lạt tôi" và dành trọn vẹn đối tượng thẩm mĩ về đất và người Đà Lạt, Lâm Đồng.

Tập thơ "Đà Lạt tôi" của Nguyễn Tấn On. Ảnh: M.Đ

Đầu đề tập thơ bình dị, chân chất: "Đà Lạt tôi" với 63 tác phẩm mới sáng tác trong khoảng bốn năm nay, nhưng được nhà thơ đằm mình chiêm nghiệm, suốt 30 năm. Dù là thể lục bát (28 bài) hay thơ tự do (35 bài), mạch cảm xúc tập thơ "Đà Lạt tôi" đều biểu đạt bằng những ngôn từ dung dị và đằm thắm.

Mở đầu tác giả Nguyễn Tấn On dụng ý chọn ngay bài thơ "Đà Lạt tôi" – cũng là tên tập thơ như một tấm chân tình mời khách vào "ngôi nhà" thơ anh bằng những hình ảnh gợi mở rất Đà Lạt: Hoa Bồ Công Anh "kiêu sa", ngàn thông "thì thào", quán cà phê quen thuộc để ngắm "xe đạp đôi leo dốc" và thả hồn với "hẻm phố nghiêng mưa bụi nghiêng"…Sự nghiệp sáng tác của anh chủ yếu gắn với hai miền quê yêu dấu: Quảng Ngãi và Đà Lạt – Lâm Đồng. Với Đà Lạt, anh hòa vào thiên nhiên, đằm sâu khi neo lại, và da diết nhớ quê lúc tha hương. Rất nhiều hình ảnh, đường nét, gam màu anh chiêm nghiệm và đưa vào thơ, họa nên những bức tranh tinh khiết và đỗi thân thương. Đó là Đà Lạt long lanh mặt đất và thoang thoảng không trung, có "sơn nữ gùi ban mai lên núi"; của hương: hương dậy, hương tỏa, hương thơm lừng, hương thánh thiện…; của mưa: mưa tạt, mưa phùn, mưa đẫm, mưa nghiêng, mưa tình, mưa rớt, mưa giăng, sợi mưa, mưa xanh cỏ; của sương: sương óng lung linh, sương nở trắng, sương mù núi đồi, sương lẫn cùng hoa; của thông reo, thông hát, với mây sà, mây choàng, mây tung tăng. Một Đà Lạt khác nữa có nắng lạnh, nắng choàng sương, nắng chênh chao, nắng vàng sa, nắng lang thang, nắng hồng, nắng lung linh, nắng ươm vàng, và gió rướn, gió long đong… Những không gian ấy được Nguyễn Tấn On họa vào trong những vần thơ qua thời gian ngày – đêm Đà Lạt.

"Đà Lạt tôi" của Nguyễn Tấn On cũng không thể thiếu những con người. Nhà thơ, với tình yêu trong trẻo về một cô gái không định danh hoặc có tên cụ thể, hay với tình thương thẳm sâu cùng những chị, những mẹ lao động vất vả lam lũ từ người nhặt ve chai nhọc nhằn đến mượt mà tà áo dài trên bục giảng… Tôi rất thích bốn câu kết trong bài "Đẩy mưa". Đó là không gian đêm mùa Xuân cao nguyên, lạnh và mưa, dáng chị lao công lầm lũi, nhẫn nại khép lại đêm làm việc cũng là lúc mở ra một ngày tươi mới:

"Hốt đêm hốt cả cơn mưa
Chuông ngân chạm phố cũng vừa đầy xe
Đêm xuân mòn nhánh chổi tre
Đẩy mưa qua dốc-nắng xòe ban mai"

Hay trong bài "Lượm nắng", hồn nhà thơ chạm đến đại từ đại bi:

"Tay ai vò chữ buốt tê
Tay người gom nắng tràn về – xuân thơm
Mái nhà chín khói sôi cơm
Bên kia góc nhớ vay rơm rạ vàng
Từ khi phố – phố lấn làng
Bà đi lượm giấy dưới hàng tường xây".

Chia sớt sự gian lao và giá trị lao động, anh còn xem thiên nhiên là đối tượng của tình yêu thương, trân quý môi trường sống bao nhiêu nhà thơ càng chạnh lòng trắc ẩn trước mất mát vơi đi của cái đẹp. Anh đau cùng nỗi đau với Mẹ Thiên nhiên mỗi khi ai đó vứt chai nước thừa xuống hồ anh cảm mặt hồ gương phải "cau mày", ai đó thả rác xuống đường, anh xót "Như ném đá vào tôi" của người làm thơ đa đoan.

Và con người trong thơ Nguyễn Tấn On còn là người thân, gần gũi nhất. Bài thơ "Hoa phụ nữ" rất xúc động và tôn vẻ đẹp người phụ nữ Việt Nam. Bài thơ như sám hối của kẻ dại khờ mà chân thật. Đó là câu chuyện tặng hoa nhân ngày lễ trọng của nữ giới, với cách kể khéo léo và bất ngờ, đáng yêu và lay động. Bắt đầu là sự vụng về "lăng xăng" của anh đi tìm hoa tặng vợ, người vợ cảm ơn và "ngập ngừng" đề xuất anh mua tặng hoa người mẹ của anh… đã quá cố. Trước trạng huống bất ngờ, anh "long cóng chạy giữa chiều gió vấp" để tìm một bó hoa bước ra nghĩa trang. Và:

"Em quỳ khóc như chưa được khóc
Tôi mủi lòng rưng rức trước mộ bia
Phía triền phố một vừng trăng vừa mọc
Một đóa hoa trên mộ mẹ đầu tiên".

Khát khao theo đuổi, mong mỏi cái đẹp đã trở thành thường trực ở nhà thơ Nguyễn Tấn On. Rất nhiều câu thơ đẹp, hình ảnh tinh tế được cảm nhận, chắt chiu đưa vào tác phẩm để sẻ chia. Bốn câu thơ đầu trong bài "Ngày rừng" là một ví dụ:

"Ngồi nghe nắng trộn giữa chiều
Vạt mây lửng thửng phong rêu chốn này
Ngọn đồi gió lặn vòm cây
Rừng xanh hoang triết căng đầy tự do"

Hay:

"Tình xưa về trú mái hiên
Gió long đong núi cong miền cỏ hoa
Cơn mưa phố núi la đà
Lạc vài chiếc lá nghiêng tà huy bay"
(Cơn mưa phố núi và tôi)

"Bên kia đồi có đàn Dê lầm lũi
Nhai bóng chiều – đợi tắm nắng ban mai"
(Bài thơ cuối năm gửi người xa xứ)

"Em đi lễ về đôi tà áo mỏng
Khăn choàng vai núi, núi tỏa mù sương
Nụ cười thơm hương nhẹ hơn tiếng lá
Rớt xuống không mua – Đà Lạt không thu"
(Đà Lạt không thu)

"Gom chút vàng lay, bay tha thướt
Về tặng em-phố cuối dốc Nhà Làng
Gùi cả màu thu không nói được
Gió phiêu mây ru vạt nắng lang thang"
(Màu thu trên đỉnh núi Bà)

Đà Lạt trong thơ Nguyễn Tấn On thấm đẫm tình thương trìu mến bởi "Thành phố của tôi như thành phố của người". Đà Lạt ấy len nhè nhẹ, lằng lặng vào cõi mơ, lọc qua hồn tình của nhân vật thẩm mĩ giao hòa mĩ cảm. Nguyễn Tấn On nương theo từng nhịp thở của Đà Lạt, tinh tế với từng satna thời gian, mẫn cảm với từng bước sóng không gian. Trong thơ anh khá nhiều hình ảnh mềm mại, mảnh mai và khiêm cung. Thông qua cách dụng ngôn ngữ, anh đạt được điều này. Đó là chiều "nghiêng", "buông chầm chậm", "ngẩn ngơ"; là mưa trưa "phiêu bồng"; nắng "so le", nắng "mong manh vỡ"; hoa "tim tím"; hương "lành lạnh"; sương "bềnh bồng". Đó còn là "cong cong giữa mùa quang gánh", "lạnh buông", "rơi nỗi nhớ", phố "trong veo", dốc "hiền hòa", "quanh co"… Nhưng tuyệt nhiên không là cõi vô định, vô hình. Đà Lạt của Nguyễn Tấn On hiện hữu những gam màu tươi tắn, lấp lánh từ nhiều cung bậc. Thành công đó nhờ kết tinh bằng một cuộc sống đong đầy tình yêu thương. Trìu mến và trân quý lắm, một Đà Lạt, một hồn thơ!

MINH ĐẠỌ

CHÙM THƠ CỦA La Hà Thạch Trận

Posted: 07 May 2018 10:03 PM PDT

MÙA DON VẮNG

Mưa bỗng ngập ngừng, chiều nay đổ gió
Cả bầu trời giọt vỡ chuyển hoàng hôn
Bằng lăng tím nhuộm màu con đường trắng
Nhớ vô ngần – mùa don vắng buồn loang.

Mưa bỗng nghẹn ngào, vạt sầu mây xám
Chồn chân tôi, tiếng thở hạt mưa rơi
Không khóc được lạnh lòng theo cơn lốc
Bao la sương màu trắng giữa dòng trôi.

Bỏ lại sau lưng một đời đồng nát
Vạn nỗi buồn, tôi giữ lại cô đơn
Sống chật hẹp, lẻ loi và ngơ ngác
Mơ trở về đất Quảng chạm trời thương.

Mưa bỗng rưng rưng bàn chân lấp vấp
Chuỗi nhớ ríu lòng, tình cũ xa xôi
Trượt bước chân xưa, mỏi mòn đêm cạn
Anh đi rồi, ngày tắt nắng đơn côi.

Anh đi rồi ! Mưa bỗng trào rưng rức
Cớ sao buồn khi gió rít qua sông
Quảng Ngãi ơi! Bao giờ về phố nhỏ
Ghé hàng ram, tô don nóng – hoài mong.

GIỮ VẸN HƯƠNG THƠM

Mình lại thẫn thờ, nhớ ai dài thế !
Nắng vu vơ cứ ngỡ nắng vàng rơi
Dăm ba phút gió lướt qua kẽ lá
Tưởng lá giúp mình tìm bóng – Ai ơi !

Rồi mình nhủ đừng chờ ai nữa nhé !
Bụi thời gian là quả đắng đơn phương
Trên dòng nước Trà giang ngày xưa đó
Sóng xô dồn, tim vỡ, mắt rưng rưng.

Mình ảo tưởng vần thơ ai da diết
Cho riêng mình và cho cả ai kia
Mình học thuộc thơ văn từ dạo ấy
Với chiều vàng lãng đãng ánh trăng khuya.

Ai bỗng trở về lối xưa vườn vắng
Áo trắng mình ngây dại vạt mong manh
Thả gió bay qua khung trời phượng đỏ
Chợt nghẹn ngào, thương quá tóc hoa râm.

Mình chẳng biết – Sao nhớ ai dài thế !
Cả cuộc đời là quán trọ chờ mong
Mùi bồ kết ngày xưa ai vẫn thích
Đến bây giờ mình giữ vẹn hương thơm.

BÀN TAY MẸ

Bàn tay Mẹ nắm chặt
Sợ xa con trên đời
Chút nắng rơi cửa sổ
Chiều qua chiều buông rơi.

Mẹ gọi con khe khẽ
Trên giường bịnh đớn đau
Thời gian ơi ! Đứng lại
Lá vàng rơi đêm thâu.

Bàn tay con nhỏ bé
Nắm tay Mẹ đến trường
Cô giáo làng lặng lẽ
Trong nỗi buồn cô đơn.

Mẹ ngóng chờ năm tháng
Người đi xa rất xa
Các con thơ đi vắng
Còn đây ánh trăng tà.

Mẹ một đời gắn bó
Gieo tri thức trẻ thơ
Vượt qua bao dốc đổ
Vượt qua bao đói nghèo.

Bây giờ Mẹ bên con
Bàn tay gầy héo hon
Đôi mắt buồn xa vắng
Vẫn vỗ về yêu thương.

La Hà Thạch Trận

CHÙM THƠ CỦA Trần Công Thạch

Posted: 07 May 2018 09:58 PM PDT

VỀ LÀNG GÒ NGHÊNH BA ĐIỀN

Gò Nghênh có suối nước Tuôl
Có nàng sơn nữ Pháy Nhôl ngoan hiền
Làng Nghênh nam giới như tiên
Rượu cần giải muộn – vợ hiền đảm đang
Minh Long ba núi ngút ngàn
Bóng chiều ngả bóng, lưng mang cũi, gùi
Núi cao, bản thấp, mến gùi
Quên câu thế sự, vui đời rẫy nương
Tuổi đời bóng xế – còn vương
Thê nhi chưa vẹn – muộn phiền lê thê
Đời người chưa chín nồi kê
Mơ câu "Từ Thức", đường về mây tuông

THAM QUAN THỊ TRẤN BA TƠ

Đợi chờ, ta ngoạn cảnh Ba Tơ
Không xe nên cuốc bộ ba giờ
Ô kìa! Cục Thuế nằm duyên dáng
Quốc lộ bùn ời! Chợ hững hờ!!
Công viên trầm lặng, cùng soi bóng
Lịch sử bảo tàng, dáng kiêu sa
Chiến tích cha ông còn lưu lại
Lâm trường, công sở, dáng Ba Tơ
Trên kìa! Ghềnh thác dòng sông bạc
Chuyển tải tình ta, nhập bến mơ

MÂY LANG THANG

Người về chốn ấy xa xôi quá
Cuốn hút dòng đời, có nhớ ta?
Tình ta không như dòng sông lặng
Khó rẽ đôi dòng, đứng ngã ba

Tình ta như vầng mây đơn lẻ
Nay ở đầu non, mai cuối trời
San sẻ tình ta, đi khắp lối
Bay khắp cùng trời, vẫn đơn côi
TRẦN CÔNG THẠCH

CHÙM THƠ CỦA Lê Thanh Hùng

Posted: 07 May 2018 09:49 PM PDT

VỀ NƠI GIẤU TUỔI CỦA MÌNH

Em chở cá qua cầu Hòa Phú
Dốc cầu cong trên bến đò xưa
Dòng sông Lũy đục dòng, tràn lũ
Lợn cợn chiều, đâu tiếng đò đưa?
*
Anh về quê, mà như khách lạ
Lạc nhà em, luẩn quẩn tìm đâu?
Nghe xao xác, bến chiều, chợ cá
Con nước rong, chảy xiết qua cầu
*
Hàng phi lao, giật mình đau đáu
Bao nhiêu năm vẫn cứ rì rào
Chỉ có hàng dừa xuôi tàu, già lão
Cũng như anh, khắc khoải, hanh hao
*
Chợ tan, không kịp vén tóc xòa
Em ơi! Mình đâu còn trẻ nữa
Gió nam non, thổi từ phía cửa
Dưới chân cầu, trôi nổi phù hoa …

                                     XA NHAU RỒI EM SẼ QUÊN

Xa anh rồi, tóc có bồng bềnh
Quấn cong rối giữa lòng phố hẹp
Như chưa hề chút gì gượng ép
Gió cuốn, tan chiều trong lãng quên
*
Lối nhỏ quanh co, em một mình
Giờ tan tầm có ai đưa đón
Cánh hoa dại bên đường nép gọn
Khẽ khàng rung, góc khuất lặng thinh
*
Em xa anh, trời đổ cơn giông
Nhớ che chắn, hiên thưa phía bắc
Đừng lo nghĩ những điều vụn vặt
Việc nắng mưa, cố làm cho xong …
*
Mỗi chiều, đừng ngoái lại, ủ ê
Cứ tươi trẻ, đêm dài lắm mộng
Này cửa sổ, khép hờ, đừng đóng
Con Mướp rong chơi có lối về
*
Xa nhau rồi, em cũng sẽ quên
Nhưng mỗi tối nhớ đừng lên mạng
Để tin nhắn chìm trong lơ đãng
Mờ cong, không gian số bồng bềnh …
Lê Thanh Hùng

CHÙM THƠ CỦA Trần thoại Nguyên

Posted: 07 May 2018 09:43 PM PDT

TRỜI THÁNG NĂM

Trời tháng năm tôi về thăm hạ cũ
Bóng phượng gầy lửa cháy rụi hoa niên
Con tu huýt thổi chiều xưa trong gió
Lũ trẻ trâu giờ phiêu lãng bao miền.

Trời tháng năm tôi về thăm hạ cũ
Cánh đồng buồn nằm xơ xác tuổi thơ
Dòng Sông Vệ cạn khô trăng huyết dụ
Tôi vốc cát tung…bay trắng giấc mơ !

Trời tháng năm tôi về thăm hạ cũ
trên cánh đồng đánh giặc với thời gian
Hồn hoa bướm tan lìa rơi vạn độ
xuống muôn trùng cùng sương khói mang mang.

Trời tháng năm tôi về thăm hạ cũ
Tuổi thần tiên không trở lại bao giờ!
Vườn con gái chỉ còn hoa mắc cở
Tôi cúi đầu hôn ngọn cỏ thiên thu.

ĐÊM UỐNG RƯỢU Ở CỐ QUẬN

Đêm uống rượu chia tay nơi Cố Quận
Uyên Hà ơi và Đà Nẵng yêu ơi !
Thơ mỏng mảnh cùng nổi trôi thân phận
Chén rượu suông ngó đất mẹ ngậm ngùi!

Đếm tóc bạc thương ta thời đã hết
Lời biên cương còn hoài vọng trong hồn
Em yêu hỡi! Mùa thu xưa gục chết
Trên ngọn đồi máu đỏ giữa hoàng hôn!

Nâng chén rượu buồn xuyên hai thế kỷ
Tuổi trẻ qua đi! Sầu tóc bạc lưu đày.
Đêm Cố Quận chia tay như mộng mị
Gió Sông Hàn thổi buốt một hồn say !

Đà Nẵng,đêm 04 / 4 /2018
TRẦN THOẠI NGUYÊN