Sunday, November 2, 2014

ĐƠN PHƯƠNG NHỚ HẠ – Thơ Trần Công Thạch

ĐƠN PHƯƠNG NHỚ HẠ – Thơ Trần Công Thạch


ĐƠN PHƯƠNG NHỚ HẠ – Thơ Trần Công Thạch

Posted: 02 Nov 2014 12:42 AM PDT

ĐƠN PHƯƠNG NHỚ… HẠ

 "Cổ Lũy" xưa – chốn tiên bồng !
Năm mươi năm ấy, ngồi trông chân  trời.
Phượng hồng theo gió chiều rơi,
Là mùa hạ đến, như khơi nỗi niềm.

"Dã tràng xe cát" lỡ duyên,
Em đi biền biệt, bỏ phiên chợ làng
Bỏ ngày áo trắng còn đang…
Trên tay anh vội nhẹ nhàng nâng niu

Năm mươi năm- Biết bao điêu
Bóng câu qua cửa, nổi chìm bi ai
Bâng khuâng đôi ngã đường dài
Lối nào tơ rũ… duyên vài chút duyên ?
Trần Công Thạch


MẸ YÊU – Thơ La Hà Thạch Trận

Posted: 02 Nov 2014 12:36 AM PDT

MẸ YÊU 

Một ký ức trở về trong nỗi nhớ
Mẹ dắt em qua những cánh đồng dài.
Nắng xuân mênh mang, vòng bông bí đỏ
Quả dưa xanh, còn ướt đẫm sương mai.

Mẹ cho em với nụ cười phúc hậu
Mắt biếc xa xăm thương lắm đàn con.
Em bé nhỏ, loi nhoi theo bóng mẹ
Giữa đồng Vạn An, bắt bướm, chuồn chuồn.

Em ước làm dâu mẹ để được chìu
Để được thương và làm nũng mẹ yêu.
Để chăm mẹ lúc tuổi già bóng xế
Và bên anh hạnh phúc trăm điều.

Mẹ của anh, sao mà thân thiết thế !
Thuở em còn thơ dại của ngày xưa.
Em yêu mẹ, và yêu anh đắm đuối
Lỡ chuyến đò tình, thương lắm Vạn An

La Hà Thạch Trận