TA ĐÂU MUỐN Posted: 28 May 2014 01:46 AM PDT Hồng Mão (Tp Quảng Ngãi) TA ĐÂU MUỐN Giàn khoan 98l – hay nấm mồ Lén ập xuống… gây sóng xô biển cả Hoàng Sa Đâu phải ao nhà của nước Trung Hoa xưng hùng xưng bá Xây dựng vương quyền trên xương máu anh em Từng dải cát vàng, từng viên đá rêu xanh Mang nặng hồn Lạc Lang Quân cùng con ra biển Trụ giữa trừng khơi… tháng năm tôi luyện Hoàng Sa… nay đã biến thành Rồng Biết sải cánh bay trong đạn lửa bão, giông Biết dằn lòng trước si mê cường bạo Hứng gió nồm Nam… về cho xứ sở Thâm nghiêm…. canh cửa ngõ Đi, Về Thái Bình Dương đang gào sóng, Giàn khoan 981… một nấm mồ ập xuống Biền Đông chao nghiêng Chao đảo địa cầu Lũ phi nhân muốn lấy thịt đè người Ngạo mạn, ngông cuồng hòng chiếm lấy biển khơi Dân tộc Việt Nam – hiền như hạt lúa củ khoai Bốn ngàn năm – chặn đường dài xương phơi máu đọng Trãi lắm đau thương nên chứa chan khát vọng Hòa bình – Hòa bình để cuộc sống an dân. Hà Nội, gò Đống Đa, ải Chi Lăng, Bạch Đằng Giang Đất anh hùng đã có lắm mồ chôn xác giặc TA ĐÂU MUỐN… giàn khoan chín tám một (981) Thành một nấm mồ… số một ở Hoàng Sa Một nấm mồ Bị nhân loại xa lánh, dèm pha. |
Tình mẫu tử Posted: 28 May 2014 01:45 AM PDT Trà Thanh Lam (Tư Nghĩa) Tình mẫu tử (Kính tặng Mẹ) Mẹ tôi bước chẳng vững chân Cái lưng còng xuống để gần đất hơn Lên đồi ngại bậc đất trơn Còn đâu sức đội được cơn mưa trời… Nhà xưa bom nổ tơi bời Một còn – một mất ai người nắm tay Công ơn của mẹ cao dầy Con đi hết cuộc đời này chẳng quên… Làng quê nay đã đổi tên Nhà cao không mái, giậu phên bỏ rồi Còn đâu một luống trầu hôi Vườn cau in bóng giữa trời trổ bông Con về mẹ đỡ ngóng trông Câu thơ viết để nối vòng tay ôm Bước đi giờ đã run run Hai chân thật, một chân khôn dò đường… Chín mươi, mẹ vẫn tinh tường Câu thơ, điệu ví đêm trường vọng xa Bây giờ chân chậm, mắt hoa… Hoàng hôn đã đến bên nhà, mẹ ơi! Dù đi góc biển chân trời Dấu xưa soi bóng một đời bên con. Biết rằng nước chảy đá mòn Tình mẫu tử mãi vẫn còn bên tôi. Tháng 02/2014 |
No comments:
Post a Comment