Tuyển V-H 15/ LÊ VĂN SƠN Posted: 15 May 2014 01:42 AM PDT LÊ VĂN SƠN (Tp Quảng Ngãi) Những giấc mơ Có người không dám soi gương buổi sáng Ngại ngùng khi nhìn mặt con Vì mơ thấy mình là người phụ bạc. Có người giật mình thảng thốt trong đêm Mơ thấy vợ đã yêu người khác Vì mình đánh mất tình yêu. Con đường xưa quạnh hiu Bóng Hoàng lan xa lơ xa lắc Bạn tôi mơ… thuở ấy dại khờ. Giữa ban ngày cũng có kẻ mơ Bay cao, bay cao như diều gặp gió Chẳng biết trong tay dây ngắn hay dài. Niềm vui, nỗi buồn đan mãi vào nhau Giấc mơ nối hai bờ hư thực Khao khát đam mê mặt đất, bầu trời. Mỗi cuộc đời như mảnh đất nhỏ thôi Xin hãy gieo trồng cây-lành-trái-ngọt Dù chỉ là trong những giấc mơ. Ốc biển Vỏ ốc này theo sóng dạt về Không có tay em sẽ bị vùi cát trắng Ốc chẳng ngờ đâu từ chiều nay gió lộng Cùng anh đi đến trời xa. Biển của anh một vỏ ốc dạt bờ Nho nhỏ dễ thương như chiều biển lặng Phải đi những đâu dưới chập trùng ngọn sóng Đến bây giờ mới ở bên anh. Ai bảo biển khơi chỉ một màu xanh Khi vỏ ốc này lung linh màu sắc Màu nâu hiền lành như màu của đất Đỏ rực mặt trời, tím biếc hoàng hôn. Xa biển rồi nỗi nhớ bùng lên Vỏ ốc trên tay vọng về tiếng sóng Kỷ niệm ngày xưa cho dù bé bỏng Sao chứa đầy hương biển mênh mông. Tầm mắt sẽ đuối đi trước khoảng màu xanh Nếu không có cánh buồm nâu mang hình vỏ ốc Thời gian trôi với bao điều còn mất Riêng vỏ ốc này anh nhớ – Biển ơi ! |
Tuyển V-H 14/ HÀ HUY HOÀNG Posted: 15 May 2014 01:32 AM PDT HÀ HUY HOÀNG (Đức Phổ) Có lẽ nào Có đôi lúc ngồi đóng đinh như Cuội Dán tia nhìn qua ô cửa nhà ta Để chờ đợi một điều gì không rõ Nửa bồi hồi lẫn nửa xót xa Ôi! Bao chiều, bao chiều ta mong ngóng: Một điều gì như thể… vu vơ (Chỉ ô cửa là cảm thông, chia sẻ Nỗi lòng ta da – diết – mong – chờ!) Đôi tay ướt sau bao lần như thế Có lẽ nào lại nỡ gọi… vu vơ?! Với một người anh Dẫu có quí và thương nhau đến mức nào Anh em mình cũng khó lòng vượt qua rào cản… Ôi! Anh có thể tay bắt mặt mừng với em ở chỗ này Nhưng nơi khác đôi khi lại giả vờ không quen không biết! Tuy có chút thoáng buồn… Nhưng em không bao giờ hờn trách anh Không biết ở địa vị anh Em có làm như thế? Cám ơn sự đời đã dạy cho em: Khi nào thì “gọi” cho anh Khi nào thì mới… quen anh Chiếc – lá – tay luôn “mọc” ra đúng lúc! Nhưng anh ơi! Khuya nay Sao bỗng dưng khuya nay Em khóc… Anh em mình thật đáng thương, tội nghiệp… Phải không anh? Ngày xưa đã khép… |
Tuyển V-H 13/ NGUYỄN TẤN HẢI Posted: 15 May 2014 01:17 AM PDT NGUYỄN TẤN HẢI (Mộ Đức) Bờ xưa Đêm cong mình Trăng nõn run run Giọt giọt rớt bên thềm đá cũ Lục lạo ngôi nhà quá khứ Bờ xưa ngõ cỏ xa lòng Ta thèm em thèm mùi sữa ngô non Triền sông Vệ mùa thơm áo mới Kỷ niệm như viên đạn ghim vào quá khứ Đêm đêm con nước xô bờ Chút vui buồn còn lại trong thơ Cái địa chỉ không bao giờ thất lạc Em ở đâu có nghe dòng sông hát Bờ xưa ngõ cỏ xa lòng. Lặng lẽ chiều Lặng lẽ chiều đi suốt phố Hoa bằng lăng tím bên đường Cái nắng cuối mùa rụng vỡ Bàng hoàng mộng biến thành hương Lặng lẽ chiều đi suốt phố Trà Giang lãng đãng mây trời Kỷ niệm còn xanh bờ cỏ Mà em giờ đã xa xôi Lặng lẽ chiều đi suốt phố Mơn man vóc dáng thị thành Ta đứng bên cầu thảng thốt Ngậm ngùi con nước xa xanh Lặng lẽ chiều đi suốt phố Mùa thu cơi hết sắc màu Em ở bên trời có nhớ Bây giờ tháng bảy mưa ngâu |
Tuyển V-H 12/ TRẦN HOÀI HÀ Posted: 15 May 2014 12:45 AM PDT TRẦN HOÀI HÀ (Tp Quảng Ngãi) Chuyến xe sau Tết Mùa xuân này chị lại ra đi Như vẫn thế trong nhiều mùa xuân trước Khách vội vả – Chuyến xe chiều sau Tết Cơn mưa giăng nhạt nhòa hoàng hôn. Thơm vội má con trao lại cho chồng Đứa trẻ thét gào khàn hơi gọi mẹ Dúi vào tay chồng mấy ngàn bạc lẻ Chị bước lên xe như kẻ vô hồn! Chuyến xe đi, đưa chị vào thành phố Để lại phía sau một làng quê nhỏ Đẻ lại phía sau ba ngày Tết đơn sơ Và chồng, và con, và… những đợi chờ. Phố Sài Gòn nhiều giọng người tỉnh lẻ Trong tiếng rao đêm xáo xác phố hè Nghe đâu đó tiếng rao của chị Chợt nao lòng nhớ một chuyến xe! Bảng lảng sân trường cũ Ngày thầy đến cây bồ đề chỉ cao hơn tầm với Ngày thầy đi bóng đã rợp sân trường Tán lá linh thiêng pho tượng Đức thánh Trần ngẫm ngợi Hàng long não xù xì vết sẹo gió sương… Nhắc lại chuyện xưa nửa quên nửa nhớ Nhiều gương mặt chập chờn nửa lạ nửa quen Hình như có đàn chim đã bay xa… xa lắm Hình như đồng nghiệp một thời đã đi xa… rất xa. Bảng lảng sân trường Chiều cuối Đông rêu phong mái ngói Thầy bước đi con bóng đổ dài… |
Tuyển V-H 11/ NGA RI VÊ Posted: 15 May 2014 12:32 AM PDT NGA RI VÊ (Dân tộc H'rê) Người mẹ Ca Dong Người mẹ Ca Dong lên rẫy, Quấn chút vải qua ngực, Thắt chút dây qua lưng, Chân đất, vai trần, Cần cù nhẫn nại, Cõng đói nghèo còn lại, Đi qua mắt tôi, Trần trụi như chiếc võ sồi, Khô khốc như hòn đá sõi, Tôi dõi theo, Hun hút trong ngàn khói mây!… Rồi có một ngày, Một ngày bầu trời vỡ ra, Ánh sáng chói lòa, Ấy là khi Sơn Tây đi về phía trước, Không còn chân đất, Không còn vai trần, Mẹ bần thần đi qua mắt tôi, Phơi phới nụ cười trên môi!… Sơn Tây 1999 sau 5 năm tách huyện. * Dân tộc Ca Dong ở huyện Sơn Tây, một trong ba dân tộc thiểu số của tỉnh Quảng Ngãi. Mời rượu Cần Tôi về Sơn Tây, Anh trải chiếu ngồi xếp bằng tròn, Mời uống rượu cần, Rượu có vị ngọt mật ong, Vị đắng tre trúc, Vị hờn ghen, yêu thương chồng vợ, gái trai, Rượu không rót trong ly, trong bát, Rượu chảy qua ống triêng rừng, Để miệng mút dấu miệng, Cho say mềm lưỡi anh, lưỡi chị, Để tay cầm dấu tay, Xa nhiều tháng nhiều ngày vẫn nhớ. Người Ca Dong nấu rượi cần, Cần mút buộc chỉ xanh, Tay anh, tay chị buộc chỉ trắng, Cúng hồn vía đừng đi lạc, Cúng ông bà đừng đi xa, A-pam đầy lúa, sân đầy heo gà… Vít cần đi bạn ơi! Mút cho say mềm đôi môi, Say mềm đôi mắt, Rượu ông bà, cha mẹ, Chắc từ củ mì, hạt lúa, Từ mồ hôi quyện lẫn gió sương, Từ con tim chỉ biết yêu thương. Vít cần đi bạn ơi! Cho tay cầm dấu tay, Lưỡi mút dấu lưỡi, Sâu nồng thắm tình ai!… Sơn Tây: 9/1997. * Triêng rừng là loài cây thuộc loại dương sĩ, nhở như chiếc đũa bạc, có ruột, rút ruột ra sẽ thông ống, dùng hút rượu cần. * A-pam là chòi để lúa. |
Tuyển V-H 10/ BÙI VĂN CANG Posted: 15 May 2014 12:22 AM PDT BÙI VĂN CANG (Tp Quảng Ngãi) Chuyển dịch vòng tròn Khi thơ ra đời nhập dòng sống hành tinh Biển đã có ngàn tay vươn sâu vào đất Khơi tinh huyết qua triền miên chắt lọc Dẫn về lòng nuôi ngọn sáng tâm linh. Rồi hóa mây nhờ gió tặng trời xanh Trời chẳng nhận, còn trút muôn mảnh ngọc Làm biển ngời thương tích những đêm thanh Mây thất vọng nên thả hồn phiêu bạt Cho đến ngày gặp núi cũ hằng mong Tâm sự vỡ thành mưa nguồn ào ạt Lệ thấm mau vào xương thịt địa tầng Luồn những ngách tối tăm dào dạt mạch. Khơi tinh huyết qua triền miên chắt lọc Và lại vòng tròn chuyển dịch không thôi. Cung đàn lưu lạc Chiều buông vội tấm sa mờ ảo Xứ người buồn trắng tóc mưa đông Nỗi lòng ai quặn tiếng tơ đồng Lay cơ hàn trăm năm tỉnh giấc. Sông cũng hát run lời gió bấc Cuốn về đâu bèo rác phận mềm Khép làn mi, thơ vỗ cánh đêm Hồn bay trên biển cồn khát vọng Rồi một sáng nhìn gương lạ bóng Chợt biết mình lạc giữa thời gian. Với trái tim còn chút nắng tàn Vẫn bước lê trong niềm hoang mạc Lần theo hướng trăng xưa rơi khuất Từng dấu chân thầm trổ cỏ hoa… |
Tuyển V-H 09/ NGUYỄN MẬU CHIẾN Posted: 15 May 2014 12:09 AM PDT NGUYỄN MẬU CHIẾN (Mộ Đức) Tổ quốc… Những điều đơn giản nhất Tổ quốc … Là tiếng mẹ gọi con, tiếng bà gọi cháu Là nụ cười đôn hậu mỗi sớm mai Là bát cơm thơm, là khoai lùi nóng hổi Là giọt mồ hôi rơi để có mùa vàng Tổ quốc… Là rẫy nương, là đại ngàn xanh ngát Là đèo dốc, suối nguồn, là thác đổ về xuôi Là những đàn chim tối rồi về núi Là bếp lửa nhà sàn thì thụp tiếng chày khuya. Tổ quốc… Là dần, sàng, nong, nia mẹ phơi, mẹ sảy Là những con diều giấy vi vút triền đê Là bến sông quê nơi đợi chờ, đưa tiễn Là khói lam chiều quyện chái bếp nhà ai Tổ quốc… Là bờ cát dài, là con sóng vỗ Là ghềnh đá san hô với đảo nổi, đảo chìm Là Hoàng Sa, Trường Sa máu chảy về tim Là những Hùng binh năm xưa… còn vương mộ gió Tổ quốc… Là máu xương cha ông để sắc cờ thắm đỏ Là Nam Quốc Sơn Hà mãi mãi âm vang Là phù sa của Cửu Long Giang hòa sông Hồng sắc đỏ Là hạt lúa, giọt dầu… góp nhặt dựng quê hương! Tổ quốc… Rất đỗi thiêng liêng Với những-điều-đơn-giản-nhất! Mãi muôn đời Tổ – quốc… trái – tim – ta! Nghe bài chòi lòng lại nhớ quê Trưa Sài Gòn nghe câu hát quê hương Rất đỗi thân thương sông Trà, núi Ấn Điệu lý, câu hò tình sâu, nghĩa nặng Day dứt lòng ta…nỗi nhớ quê mình. Ngọt lịm Bài Chòi lòng cứ đinh ninh Xuân nữ diết da, trữ tình hò Quảng Bao tâm sự với xàng xê, cổ bản Khiến kẻ tha hương lòng cứ bồi hồi. Dòng sông quê mình con nước đầy vơi Nhớ lăm lắm con bống hoa, bống cát Gợn sóng lăn tăn đôi bờ xào xạc Dìu dặt giọng hò man mác lòng ai. Dẫu xa quê lòng vẫn mãi nơi này Chút dư vị cũng mang bao hoài niệm Nóng hổi tô don, hít hà…ớt hiểm Quán bên đường bao kỷ niệm còn đây. Nghe điệu Bài Chòi ai hát trưa nay Da diết quá – phải em người Quảng Ngãi? Hai – tiếng – quê – mình – thiêng – liêng – là – vậy Chỉ một giọng hò cũng – day – dứt khôn nguôi! |
Tuyển V-H 08/ NGUYỄN NGỌC TRẠCH Posted: 14 May 2014 11:58 PM PDT NGUYỄN NGỌC TRẠCH (Tp Quảng Ngãi) Giấc mơ xanh Con phố mới say nhìn Phía vườn hoa sắc màu xanh thẳm Tiếng chim trong vườn nhà ai hót vang Giọng ca xuân ngập tràn hẻm phố Nụ cười nở trên ô cửa Thức tỉnh giấc mơ xanh Người bán rau lặng lẽ Trên vỉa hè phố tôi Chiều cuối năm bao điều ước nguyện Cẩm Thành rêu phong cổ xưa Bao dung người xa xứ Soi mắt phố trẻ mải mê Phong phanh thách thức nỗi buồn Ai tát nước sông Trà khô cạn Để gió chiều trôi theo áng mây Mùa lộc biếc xanh chồi lúng liếng Những hạt mưa xuân loáng thoáng Như bước chân người xưa vọng về Gọi thời gian trở lại Bảng lảng sương khói dịu dàng Gió chuyển mùa đêm Thành cổ Hoàn hôn chìm trong xanh thẫm Phố vắng ngày ấy miền cổ tích bây giờ. Nhớ câu hò Câu hò người mang theo ngày ấy Thương nhớ không nguôi mãi trong lòng Tháng năm đi qua mòn mỏi chờ mong Đất nước bình yên sao không trở lại Em chờ anh cả một thời con gái Nước sông buồn gợn sóng cô liêu Giọng hò năm nao thăm thẳm sớm chiều Sóng nước lao xao trăng thề đã khuyết Bến sông nhớ câu hò da diết Nẻo đường xa ngàn dặm sơn khê Xao xuyến yêu thương sâu nặng tình quê Theo dấu chân người đi thủa ấy Dòng sông quê xanh trong biết mấy Neo giữ hồn ai năm tháng tìm về Lắng đọng ngọt ngào câu hát chân quê Sao mãi vấn vương người hay biết Lòng nôn nao đượm tình tha thiết Bao ngày thương nhớ giọng hò khoan Dựt chì Thiên thai Ba lý Tình tang Bổi hổi tơ vương khép vào nỗi nhớ Tháng năm đi qua ai còn ai ở Giai điệu vang xa mấy nẻo chiến chinh Từ dạo người đi không trở lại Dòng sông thao thiết một giọng hò. |
Tuyển V-H 07/ NGUYỄN QUANG TRẦN Posted: 14 May 2014 11:52 PM PDT NGUYỄN QUANG TRẦN (Tp Quảng Ngãi) Bài thơ tình thứ nhất Sống bên nhau đã nửa cuộc đời Anh mới viết nổi cho em bài thơ tình thứ nhất Năm tháng gian lao tóc tụi mình đã vài sợi bạc Thương nhau nhiều qua bao nỗi đắng cay Nửa đời người, anh vẫn trắng tay Gian nhà trống gió lùa rung vách Chỉ có tình yêu là như hương hoa thơm ngát Qua nắng mưa bão tố vẫn xanh ngời Sống bên nhau đã nửa cuộc đời Anh càng thấy thương em hơn qua mỗi bữa ăn đạm bạc Thương cái tính dịu dàng chân chất Đêm ngày vất vả chuyện chồng con Nửa đời người, nửa đời em lo toan Vắng em, anh trở thành thằng vô dụng Nấu bữa cơn cũng lúng ta, lúng túng Con khóc nhè, bố phải khóc theo Nửa cuộc đời – bao nỗi gian lao Em vẫn lặng lẽ như là hoa cỏ Lặng lẽ tỏa hương trong gió Thành bài thơ anh viết lúc nửa cuộc đời. Đa đoan Em thì trẻ mà ta thì luống tuổi Chuyện tình yêu đâu phải dễ dàng Sao em cứ dập dềnh như sóng Để tình ta trôi vào cõi đa đoan Phải kiếp trước ta bị ai phụ bạc Nên kiếp này cứ đau đáu con tim Chốn phong trần ta lê chân bước Tình yêu ta sao cứ gập ghềnh Ta đi suốt một thời trai trẻ Dĩ vãng quặn mình, tất cả lùi xa Ta còn lại tóc màu sương muối Và nỗi cô đơn năm tháng không nhòa Em hiện giữa mùa xuân khoe sắc Tuổi trinh nguyên chúm chím nụ hồng Ta lặng lẽ ngồi bên ly rượu đắng Thả lòng buồn vào cát bụi hư không Ừ! Thì để cho trái tim rướm máu Dập dềnh trôi theo con sóng xô bờ Ta không dám neo thuyền trên bến đậu Sợ cái nhìn ai đó thờ ơ Em thì trẻ, mà ta thì luống tuổi Chuyện tình yêu đâu phải dễ dàng Nhưng trời ạ, tình yêu nào biên giới! Nên trọn đời ta vẫn cứ đa đoan. |
Tuyển V-H 06/ NGUYỄN QUA TRUÔNG Posted: 14 May 2014 07:39 PM PDT (ảnh Lê Văn Thuận) NGUYỄN QUA TRUÔNG (Tp Quảng Ngãi) Biển và rác Người quốc sắc sao về rồ bất chợt Gió thiên hương cũng bất chợt điên về Tàu và bè súng đạn nẹt đe Xua hỗn tạp ba bề vây bủa biển Cả thế giới chỉ một bầy con kiến Toàn biển xanh như cái vũng sau nhà Quái gở tham cuồng quái gở dài ra Thâu của cải ném vào hòm không đáy Mắt nhớn nhác chân đã cùng đường chạy Địa ngục mở phơi vùi lấp lối thiên đường Luật rừng của kẻ mạnh không thiên hương Đạo của kẻ vô đạo Không làm nên quốc sắc Ta quay về nguồn Chiều ôm chổi quét Rác nghìn năm Nóng rang Ngực đỏ Trăng rằm. Tháng 5/2014 Rừng và Biển Tôi đội hương sắc muôn loài hoa Rồi một mình Từ từ đi Từ từ đi Từ rừng về biển Rừng không còn cây Chỉ còn trơ các loại cưa Của thời hiện đại Thú không còn dữ Xương xẩu móng sừng Thành cao xương xẩu Rong rêu buồn sỏi đá Sỏi đá buồn Đêm hóa ngàn sao Tôi mơ Không giấc mơ nào trọn vẹn Những giấc mơ bị ném lựu đạn Những giấc mơ dội bom mìn Những giấc mơ ăn thuốc độc Những giấc mơ đen Trôi lềnh bềnh Trên những dòng sông bội nhiễm Tôi làm gì trong đêm nay Không lẽ chỉ nhìn các vì sao Không nước mắt! Tôi đội hương sắc muôn loài hoa Đi về phía biển Từng lớp sóng thao thức Xanh Không thuần nhiên Mà đầy tham vọng Những sản phẩm ăn thịt người Trôi lềnh bềnh Trên các vòng xoáy địa ngục Bên bờ biển xanh. ĐẤT NƯỚC TÔI Trẻ con Đang chơi Trò Không Ăn – Thua Tôi đội những chiếc lá trên đầu Những chiếc lá xanh non Những chiếc vàng tàn úa lá Đi như không đi Biển xanh trào ráng đỏ Nhuộm thắm đêm sao Tôi mơ Về một giấc mơ Không sắc màu Xâm lược!. Tháng 5/2014 |
No comments:
Post a Comment