NGUYỄN NGỌC ĐOÀN
Quê quán thôn Phú Long, Bình Phước , Bình Sơn
Nơi ở hiện nay: Thị trấn Châu Ổ, Bình Sơn, Quảng Ngãi
Số ĐT: 0947 736 266
CHÙM THƠ NGUYỄN NGỌC ĐOÀN:
1- LÝ SƠN ĐẤT TỔ
Lý Sơn phong cảnh thật là xinh
Non nước vây quanh khéo vẽ hình
Nhạn gọi mây về dừa vẫy múa
Trăng chào sóng dậy liễu rung rinh.
Tàu vào bến cũ khoang đầy cá
Khách đến đò xưa bãi nặng tình
Gắn bó bao đời cùng đất tổ
Nghìn năm giữ đảo mãi phồn vinh.
2- DUNG QUẤT QUÊ EM
Dung Quất quê em thật hữu tình
Bình minh gió nhẹ bóng rung rinh
Mây xanh rải rác chim đùa gió
Nước biếc lưa thưa cá giỡn hình
Tiếng sóng ru hồn người viễn xứ
Giọng hò gợi nhớ kẻ thư sinh
Ra đi ấp ủ lòng lưu luyến
Dung Quất nghìn năm cảnh lẫn tình.
3- NGHĨA AN QUÊ NGOẠI
Nghĩa An quê ngoại cảnh nên thơ
Sông biển ôm nhau sóng lững lờ
Trên biển dưới thuyền người tấp nập
Đôi bờ nối nhịp chiếc cầu mơ.
Làng chài đông đúc nhà cao đẹp
Phố chợ xôn xao tự thuở giờ
Con ở xa xôi bao cách trở
Nhưng tình thương nhớ chẳng phai mờ.
4- TÌNH QUÊ
Thu sao nỡ vội bỏ ra đi
Để lại hồn anh cảm nhớ nhiều
Giá rét đông về nghe khẽ lạnh
Đâu còn trăng bạc để anh yêu.
Trời đông lầy lội ngập đường quê
Lúa rạ ngổn ngang khắp lối về
Áo lụa mưa dầm em bở ngỡ
Chân bùn tay đất đẹp hồn quê.
Em ngồi tắm giặt dưới bờ sông
Tóc xõa ngang vai má ửng hồng
Ao ước anh là dòng nước ấy
Để em tắm mát tận tâm hồn
Lá vàng rơi rụng khắp làng quê
Ngập lối em đi lúc học về
Ngõ vắng chờ em anh đợi mãi
Đâu còn thấy bóng nón nghiêng che .
5- ĐỢI VÀ CHỜ
"Anh mãi ra đi vì đất nước,
Em trông chờ ngóng đợi nghìn thu".
Anh chưa về biết bao người ngóng đợi
Bờ trúc sau vườn lặng lẽ thầm trông
Lối mòn anh đi nay đầy cỏ mọc
Những bữa cơm chiều mẹ nhớ lệ tuôn.
Em kề bên anh ngày nào tóc rối
Giờ vắng anh, hai mắt thấy mỏi mòn
Qua năm tháng không một lời thăm hỏi
Để lòng em cam chịu nỗi sầu lo.
Luôn sóng gió dâng tràn lên tim nhỏ
Chẳng phai mờ tình chung thủy sắt son
Ngày hòa bình điểm lại mấy xuân sang
Em tuyệt vọng chờ anh trong buốt giá.
Luồng gió xuân chợt vô tình thấm lạnh
Đôi cánh mai vàng xúc động buồn rơi
Nay xuân về mà chẳng thấy anh theo
Mang thương nhớ mãi trông chờ ngóng đợi.
6- TÌNH ĐỒNG ĐỘI
Đã biết mấy mùa xuân tôi nhớ bạn
Ngửa bàn tay điểm trọn thứ hai mươi
Trong tâm tư tôi luyến nhớ bùi ngùi
Lòng xúc động có khi vò nước mắt.
Nhớ từ buổi lên đường xa quê Bắc
Đi vào Nam đánh Mỹ đến xâm lăng
Vai ba lô tay súng nặng băng ngàn
Ngày hai buổi suốt đêm dài ròng rã.
Mãi như thế mấy tháng trời vội vã
Tôi và anh cũng đến được miền Nam
Qua đường mòn Trường Sơn nhiều lửa đạn
Thật hiểm nguy bao đèo núi gian nan.
Nói sao hết những gì trong quá khứ
Kể sao vừa những kỉ niệm anh tôi
Điểm sơ qua vài nét của cuộc đời
Rồi tiếp tục những gì tôi đã nhớ
Nhớ chiều chiến khu núi rừng cô quạnh
Trời Trị Thiên bom đạn lẫn máy bay
Võng tải thương đẫm ướt máu hằng ngày
Nồi cơm sống chưa ăn đà bỏ chạy.
Lúc hết lương ăn trái rừng trái dại
Uống nước dây thay nước suối đỡ lòng
Tấm áo mưa làm nệm ấm phủ lưng
Mẫu thuốc lá sưởi lòng trong đêm rét.
Bỗng một hôm chẳng may khi dự trận
Tôi về y anh chẳng biết anh về đâu?
Kể từ đấy tôi anh đành cách biệt
Rồi hòa bình sau đại thắng bảy lăm.
Hôm nay đúng hai mươi mùa xuân trọn
Không biết còn hay mất chẳng gặp anh.
7- NGƯỜI ĐI CHƯA VỀ
Anh đi mấy chục năm trời
Mẹ già ngóng đợi, vợ trông, em chờ
Làng quê nay vẫn nên thơ
Mái nhà yêu dấu bây giờ còn đây.
Dòng sông xanh biếc điểm mây
Lúa vàng bát ngát bông xây thẳng bờ
Ao thu cá lội lững lờ
Con đò thuở ấy vẫn chờ anh sang.
Vầng trăng soi sáng đôi đàng
Đêm đêm ra ngắm biết chàng giờ đâu
Đèn khuya gối chiếc canh thâu
Mẹ hiền mòn mỏi vắng lâu cõi trần
Nhịp cầu Nam-Bắc nối gần
Đoàn tàu thống nhất còi vang đêm ngày
Quê hương nay đã đổi thay
Mong anh trở lại ít ngày rồi đi.
Quê em nay chẳng thiếu gì
Chỉ còn thiếu một người đi chưa về…
8- TÌNH YÊU BÊN TAY SÚNG
Đêm hôm nay, trăng ơi trăng mờ quá!
Hình căm hờn hay oán trách vì ai
Đèn pháo bay soi sáng suốt đêm dài
Bỗng tiếng súng vọng về anh đã mất .
Ôi! thương tiếc trọn đời dâng đất nước
Mà sao đành biền biệt nỡ ra đi
Tổ quốc ghi công thân quyến ngậm ngùi
Trong quá khứ vui buồn nhiều kỉ niệm.
Từ vắt cơm rau muối hầm ngon miệng
Dưới những hàng tre địa đạo chiến hào
Tôi còn nhớ ngày nào anh vá áo
Bằng kẽm gai thay thế sợi chỉ hồn
Với mỗi chiều anh vượt núi sang sông
Truy diệt Mỹ ngông cuồng đi càng phá
Đang lúc ấy có người em gái nhỏ
Mủm mỉm cười e lệ trộm nhìn anh.
Anh nhờ tôi hứa hẹn lúc trăng thanh
Sẽ trở lại tâm tình cùng em gái
Nhưng giờ đây bao đời anh trở lại
Để người em đau khổ mãi đợi chờ…
No comments:
Post a Comment