Tuesday, February 3, 2015

33- TUYỂN TGII: BÙI TẤN XƯƠNG - 2 - 3

33- TUYỂN TGII: BÙI TẤN XƯƠNG - 2 - 3

Link to CÂU LẠC BỘ THƠ TRÀ GIANG

33- TUYỂN TGII: BÙI TẤN XƯƠNG

Posted: 02 Feb 2015 08:53 PM PST

Xuong

BÙI TẤN XƯƠNG

Quê quán: Đức Lợi, Mộ Đức

Hiện ở: Nghĩa Hà, Tư Nghĩa

Giáo viên Trường THCS Nghĩa An

Hội viên Hội VHNT Quảng Ngãi.

Hội viên câu lạc bộ Thơ Trà Giang

Điện thoại: 0975832429

Email: huongduong335@gmail.com

Tác phẩm đã xuất bản:

Khúc tình quê (tập thơ) Hội VHNT Quảng Ngãi năm 2012.

Chùm thơ Bùi Tấn Xương: 

 

QUA ĐÈO AN KHÊ                             

 

Mở cửa ra gió trời lồng lộng

Hương vị núi rừng ùa cả vào xe

Nghe chim hót bên triền thông ríu rít

Nơi phân chia duyên hải với đại ngàn

An Khê

Đèo cong như đánh võng

Khúc khuỷu lên

Thăm thẳm xuống

Mấy từng

Xe gầm xóc như chiêng cồng dội lại

Mây la đà như sóng biển tràn qua

An Khê

Ngày đang vào hạ

Chợt đổi thay như buổi đông về

Ai thấp thoáng phía nương chè xa tít

Như giục lòng ta đến với Gia Lai

Để ngoảnh lại thấy không còn xa ngái

Vẫn mình đang ở Quảng Ngãi quê nhà

Gia Lai buổi đầu rất lạ

Rồi sẽ quen

Sẽ yêu đất yêu người

Biết đâu đấy mai về sinh quyến luyến

Lại hẹn hò đến với Gia Lai.
RU CÁNH LỤC BÌNH                              

 

Ta về vỗ cánh chiêm bao

Bay lên sương khói

Chênh chao phận người

Núi cao đứng dưới mà cười

Sông sâu ném đá

Thương đời sủi tăm

 

Chim bay về chốn xa xăm

Giang hồ mỏi gối tìm thăm gốc hòe

Trời mưa mở giấy ra che

Chữ loang loáng nước

Giấy nhòe

Mực vương

 

Mắt cay như thể mù sương

Lá rơi lả tả lấp đường cơn dông

Với tay

Em hái đầy không

Hạt mưa ngâu

Hay rượu nồng ủ quên

 

Thương em áo mỏng lênh đênh

Che sao đủ kín

Nổi nênh cuộc tình

Thương em

Ta lại thương mình

Chiêm bao ru cánh lục bình ngủ yên.
TRIỆU TRÁI TIM CÙNG NHỊP ĐẬP                                           

 

Những ngày tháng Năm này

Đất nước tôi không còn bình yên nữa

Khi ngoại bang đã ngang nhiên châm lửa

Thách thức lương tri nhân phẩm Con Người

 

Cả một vùng biển trời dậy sóng

Với những máy bay tàu thủy giàn khoan

Chúng hung hăng gây hấn làm càn

Xem Công ước* như trò đùa con trẻ

 

Những ngày tháng Năm này

Tổ quốc tôi không còn thanh bình như ngày trước

Khi thân thể đã một phần trầy xước

Thì sẽ làm đau đớn tận óc tim

 

Bốn ngàn năm lịch sử tôn nghiêm

Đã minh chứng hào hùng cho tinh thần bất khuất

Đã minh định Bắc Nam rạch ròi cương vực

Đất nước Rồng Tiên một dải toàn liền

 

Những ngày tháng Năm này

Dân tộc tôi bừng bừng thịnh nộ

Khi phương Bắc lại bày trò khả ố

Chúng mưu đồ bá chủ đại dương

 

Không có chỗ cho dã tâm bành trướng

Người Việt Nam tôi đã đoàn kết một lòng

Trăm triệu trái tim hòa cùng nhịp đập

Khắp năm châu rực sáng nghĩa Đồng Bào

 

Đêm có thể có đêm vắng trăng sao

Ngày có thể có mây trời u ám

Nhưng lòng yêu nước không bao giờ thay đổi

Nhân dân tôi không khuất phục cường quyền!

                                                                      5/2014

* Công ước quốc tế về Luật biển 1982                                                                                 

 


32- Tuyển TGII: DIỆP VĂN

Posted: 02 Feb 2015 08:35 PM PST

diep

DIỆP VĂN

Tên thật: Trương Thị Diệp

Quê: Nghĩa Trung, Tư Nghĩa, Quảng Ngãi

Hiện ở: phường Nghĩa Lộ, Tp Quảng Ngãi

Giáo viên

Hội viên CLB Thơ Trà Giang

ĐT: 0919373715

Email: senhong@ymail.com

Chùm thơ DIỆP VĂN

 

Thơ viết cho người

 

Có lúc bỗng thấy cuộc đời cô đơn trống rỗng

Đau đớn tột cùng và tuyệt vọng chờ mong

Có lúc muốn chết đi để xem cuộc sống bên kia

                      có tươi đẹp như người ta vẫn nói

Nhưng không biết rồi có còn cơ may để làm lại

Nên dặn lòng thôi cứ mặc thời gian

Sẽ phủi bụi nhòa đi theo năm tháng

 

Cuộc sống càng bon chen, lòng càng buồn nản

Sống giữa muôn người sao vẫn thấy cô đơn

Có những lúc thèm đi hoang như trẻ không nhà

Được bay nhảy trong một khung trời xanh mộng

Được thênh thang trong một cõi rộng

Để quên hết buồn phiền nơi trần thế hư không.

 

Có thể một ngày mình không còn đủ can đảm để yêu
Không còn đủ can đảm để nắm lấy một bàn tay khác
Anh rồi cũng đi tìm quên bằng những niềm vui rất nhạt
Em rồi cũng vô vị kiếm tìm một hạnh phúc đơn

Và chúng mình
Lại lạc mất nhau về hai nửa phần hồn
Lại hụt hẫng chờ mảnh ghép đời mình ghép được vào nơi khác
Lại thấy môi mình không còn cảm giác
(Cái cảm giác lần đầu hôn)

Sau mỗi lần đau, theo anh, được hay mất nhiều hơn?
Có phải thứ được là vết thương và thứ mất đi là
niềm tin vào tình yêu duy nhất?
Em rồi sẽ ném vào khoảng không những vụn thơ màu trắng
Không cảm xúc , 
không vui, không buồn…

Theo anh, sau mỗi lần yêu thì nước mắt hay nụ cười nhiều hơn?
Cây đã ra trái lâu năm rồi có còn ngọt mãi?
Con tim của em , tuổi trẻ của e…
Ai là người trả lại ?
Sâu sắc tận cùng là nỗi nhớ không nhau…

 

Giá như em khóc mà anh quay trở lại
Thì hôm xưa mình chẳng mất nhau rồi
Bàn chân đã dẫm lên từng viên sỏi
Đường nào đau hay chỉ chân đau thôi?

 

Vẫn biết rồi sẽ mất cả cuộc đời để quên
Thế mà mình vẫn yêu và điên với những lời hứa hẹn
Vẫn biết mùa đi rồi thế nào mùa cũng đến
Nhưng người đi rồi chưa chắc đã về đây…

Vẫn biết nếu tiếp tục đi con đường này
Có thể rồi một ngày lại phải rơi nước mắt
Những giọt nước mắt không chắc là của niềm hạnh phúc
Cũng chưa chắc là buồn .
Nhưng chắc sẽ đau…

Nhiều khi cũng giống nhà tiên tri.

Mình biết yêu chưa phải đã thuộc về nhau
Mình biết kết thúc một cuộc tình là vết thương
sâu đến tận đâu. Mà vẫn không dừng lại…
Bởi vậy khi đau mình chỉ biết đổ tại ông trời, đổ tại…
Lòng người vôi vữa mà thôi…

Những bông cỏ may buồn trong ngày heo may
Phía sau cầu vồng là những ngày giông bão
Mình lại tự ru lòng :
À ơi, con dã tràng một đời se cát
Dù mai sóng vỡ tan tành…
À ơi, đêm của người ta ngọt dịu , an lành
Đêm của kẻ dại khờ rất lạnh…

 

NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẺ CON

Đừng hỏi em bao nhiêu tuổi 
Cũng đừng nói nhớ nhung chi
Anh hãy làm cho em thấy
Vì em anh chẳng tiếc gì

Đừng bảo em phải thế này
Cũng đừng vẽ ra thế nọ
Em , người đàn bà sương gió
Có ngày cũng rất tinh khôi

Anh cứ yêu đi anh ơi
Ôm em càng nhiều càng ít
Hôn em lâu và đừng mệt
Cõng em cuối đất cùng trời

Anh yêu , đừng nói hai lời
Vì em dễ hờn lắm ấy
Yêu anh em hiền là vậy
Ghét anh em sẽ đau lòng

Anh ơi, mùa đông không chồng 
Nên mùa đông cô đơn thế
Và em , linh hồn nhỏ bé
Vẫn muốn yêu anh một đời

Nếu em đã thích anh rồi
Thì còn lâu anh chạy được.

 

Phố cũ

 

Đã một năm xa rời phố cũ rồi
Tôi chẳng có gì gửi về em ngoài những lời cũ rích
Em có nghe mùa đông và loài chim chiều hát bài ca yêu thích
Nói với em đừng quay lại ngày xưa…

Tôi đã đi qua nơi đó mùa mưa
Phố đã chết từ lâu , cây bàng cũng co ro dấu tích
Không một vết chân em , chỉ mình tôi bước lên cũ mèm nặng trịch
Nghe chính tiếng thở của mình trên vạt nhớ vô danh

Có khi nhớ thật nhiều mà chẳng đặt được vào đâu
Bàn tay cứ xòe ra rồi cô đơn nắm lại
Tôi chửi cuộc đời vô duyên , cắn tim mình đau mãi
Cái gì là thật giả quanh nhau ?

Thôi em cứ quên đi , tôi chẳng trách gì đâu
Vẫn biết điều kém bền vững nhất trên đời là hạnh phúc
Chỉ một lần run tay cũng làm rơi vỡ hết
Chẳng còn gì ngoài những vụn tình đau
Chẳng còn gì ngoài nỗi nhớ không nhau…

 

 

 


31- Tuyển TGII: KIỀU VIỆT LINH

Posted: 02 Feb 2015 07:05 PM PST

kiều V Linh

KIỀU VIỆT LINH

Tên thật: Tạ Linh

Sinh quán: Nghĩa Lộ, T.P Quảng Ngãi

Địa chỉ: 28/11B Hùng Vương, T.P. Quảng Ngãi

ĐT: 0905.607.535

Thơ in riêng: Thơ tình Kiều Việt Linh

 

Chùm thơ KIỀU VIỆT LINH:

 

TÂM TƯ NGƯỜI LÍNH TRUNG HOA

 

Nếu mai nầy tôi có chết đi
Giữa Hoàng Sa hùng vĩ
Đừng phủ trên tôi một lá Quốc kỳ
Đừng phong tôi là Liệt sĩ
Chết vì đất nước Trung Hoa.
Mảnh đất này đâu phải của ông cha
Có từ thời Trung cổ
Tôi đứng gác mà sao lòng xấu hổ
Đảo của anh em sao lại nhận của mình
Có những đêm nằm tôi thấy những sinh linh
Thét to đòi lại đảo
Quốc kỳ Việt Nam bay trong đêm huyền ảo
Tôi đứng nghiêm và đưa cánh tay chào
Ở nơi nầy không còn có binh đao
Chỉ còn chút tâm tình tôi gửi lại
Tôi, người lính Trung Hoa gác ngoài biên ải
Xin được một lần gọi hai tiếng Việt Nam.

18.4.2014

 

ĐỌC CHƯA EM

 

Chỉ vì những chân hoang,

Mà ta lạc bước thiên đàng rồi ư?

Đọc đi em – những lá thư,

Mà ta gói trọn tâm tư đời mình.

Nỗi buồn theo gió lặng thinh,

Hoàng hôn hỡi- hãy hồi sinh đất trời.

Hoa chờ cánh bướm lã lơi,

Còn ta đợi cả một đời này sao?

Tiếng đàn réo rắt lên cao,

Cung thương cung nhớ cung nào chờ ta.

Khói sầu đục giọng trầm ca,

Đọc chưa em- những lời tha thiết buồn.

Gục đầu đôi cánh tay buông.

2014

 

THÔI TA VỀ

 

Có những lúc ngập tràn trong ảo tưởng

Ta thấy ta khờ dại đến không ngờ

Đi đi mãi – không la bàn định hướng

Thôi ta về ru ngủ những vần thơ.

1982

 

 

 

 

 


No comments:

Post a Comment