Tuesday, February 4, 2014

Nhắn quê xa lắc tiếng kêu thầm – thơ Nguyễn Minh Phúc

Nhắn quê xa lắc tiếng kêu thầm – thơ Nguyễn Minh Phúc


Nhắn quê xa lắc tiếng kêu thầm – thơ Nguyễn Minh Phúc

Posted: 04 Feb 2014 02:01 AM PST

Nhắn quê xa lắc tiếng kêu thầm

(Gửi Quảng Ngãi và bạn bè tôi)

Ba mươi năm làm thân lữ thứ
Áo cơm xoay tít chốn thị thành
Lòng đâu lưu lạc mà xa xứ
Nên rượu giang hồ rót dửng dưng…

Tết đến- ngâm tràn câu tống biệt
Xé lòng câu hát buổi xa quê
Đời không ly biệt làm sao biết
Tiếng gọi đò ơi… lạnh bến về..

Rượu có say đâu , sầu lưng chén
Vẫn ướt đời, buốt dập đôi môi
Nhớ quê muốn khóc mà không được
Đành ngóng chân mây bật tiếng cười…

Ta có hay đâu đời kiêu bạt
Đâu dung hồn kẻ muốn ra đi
Quay lưng một buổi là lưu lạc
Ba mươi năm chẳng chốn quay về

Gửi quê cuộc đời ta lầm lỡ
Chỉ một lần cũng đủ trăm năm
Ngậm một trời đau nơi phố chợ
Nhắn quê xa lắc tiếng kêu thầm…

Nguyễn Minh Phúc


Cổ tích mẹ và em – thơ Ngã Du Tử

Posted: 04 Feb 2014 01:57 AM PST

CỔ TÍCH MẸ VÀ EM

Tiếng em từ độ thu nào
Còn trôi trong mắt như màu thu nay
Sáng trưng trên mấy từng mây
Lạc vào cổ tích nở ngày trong tôi

Rằng xưa một nhánh tao nôi
Huyền xanh sử mẹ mắt môi tượng hình
Cũng từ nhật nguyệt lung linh
Kết tinh thành cả dáng hình của tôi

Tháng ngày hạnh phúc êm trôi
Lớn dần từng tiếng từng lời mẹ cha
Niềm vui xanh nhánh trổ hoa
Quây quần quanh lũng yêu và thương ngoan

Từ em lạc chốn địa đàng
Bao dung trên khoãng ánh vàng nắng sương
Theo Em đi khắp muôn phương
Phương nào cũng chỉ một phương Em hồng

….

Yêu em vừa buổi núi sông
Lặng im tiếng súng phiêu bồng rong chơi
Cơ đồ trong mái nhà thôi
Có em từ đó vàng phơi thơ tình

Nảy mầm từng tứ thơ xinh
Xanh cành tươi tắn có hình dáng Em
Trôi theo ngày tháng lã mềm
Giữa đời còn đọng hương đêm của ngày

Ngã Du Tử


Chiếc rổ tre trành – thơ Phạm Dương

Posted: 04 Feb 2014 01:55 AM PST

CHIẾC RỔ TRE TRÀNH

Mẹ tôi chiếc rổ tre trành
Tháng năm đứt lạc, bung vành tả tơi
Cha từ bạo bệnh qua đời
Chênh chao một bóng nón cời dầm mưa
Thân cò bãi vắng đồng trưa
Ngày dài qua tối đêm thừa đếm canh
Hanh hao vách đất nhà tranh
Nửa giường tre cũ, nửa manh chiếu gầy
Nửa vầng bạc mệnh lắt lay
Xuân thì nửa gánh củ khoai lang sùng
Liếp phên gió giật bão bùng
Củ mì, canh hẹ cõi lòng mưa sa
Cạn rồi dòng lệ khóc Cha
Khô luôn nguồn sữa xót xa thân gầy
Thằng Út khát sữa bú tay
Chén sành chạy xóm ăn mày sữa gom
Chị Hai tuổi sắp trăng tròn
Mùng tơi tím dậu héo hon phận người
Chị Ba tuổi độ chín mười
Tầm xuân ấp nụ dưới trời nắng mai
Hoa chưa nở đã tàn phai
Bệnh tim hành hạ hình hài xác xơ
Mẹ tôi luýnh quýnh, bơ phờ
Như gà mắc tóc như tơ ai vò
Sông buồn gió giật mưa to
Chòng chành, chao đảo con đò Mẹ tôi
Chèo buông bất lực rã rời
Nại hà khuất bóng Chị xuôi Cửu tuyền
!!!……!!!!!…..!!!…………..
Kể sao hết nổi truân chuyên
Thương con mót lúa băng miền thượng du
“Ba Tơ gió Dzụt” mây mù
“Nước non khổ cực”* lời ru vẫn đầy
À ơi “Muối mặn gừng cay”
Thuỷ chung Thiếp nguyện kiếp này sắc son
Tre già cúi xuống măng non
Nghĩa nhân lòng Mẹ dạy con nên người
Mưu sinh con dạt phương trời
Vườn xưa bóng chiếc Mẹ ngồi nhớ mong
Bụi tre cong dáng Mẹ còng
Bếp tro Mẹ giấu than hồng chờ con
Tìm về bươi kiếm củ lang
Ngọt thơm đời Mẹ cơ hàn bể dâu
Giấu con những lúc ốm đau
Cho con nhẹ bước qua cầu công danh
Lam chiều khói quyện mái tranh
Liêu xiêu dáng nhỏ năm canh nguyện cầu
Tìm đâu con biết tìm đâu
Hình như bòng Mẹ nương tàu chuối khô
Hình như nón trắng nhấp nhô
Động mành sương khói hư vô Mẹ về
Xuân này tìm góc vườn quê
Mình tôi với chiếc rổ tre bung vành
Mẹ tôi chiếc rổ tre trành./.

* tiếng kêu một loài chim được người dân Quảng Ngãi phiên âm
Phạm Dương


No comments:

Post a Comment