PHẠM THỊ MINH TÂN (Tịnh Bình, Sơn Tịnh)
Thương anh lính đảo
Anh trở về từ lính đảo Trường Sa
Để nuôi lớn ước mơ thuở nhỏ
Em ở quê bao ngày dài nhung nhớ
Thả trôi tình theo sóng biển mênh mông
Em hỏi anh: "Lính đảo có buồn không!?"
Anh cười hiền nhìn em không nói
Từ trái tim nhận ra anh mong mỏi
Góp sức mình giữ biển đảo quê hương
Trên đôi vai gánh nặng miền thương
Dấu niềm riêng, hướng tình yêu biển đảo
Con sóng xa với ngàn hoài bảo
Như con thuyền rong ruổi đại dương
Anh là người lính đảo biên cương
Nên biển xanh, sóng vờn con nước
Tuổi thanh xuân hiến dâng cho Tổ quốc
Chọn riêng mình nơi biển đảo xa xôi
Em dỗi hờn anh về đảo vậy thôi
Sao lòng em vẫn hướng về nơi ấy
Mỗi ngày đêm âm thầm dấu đậy
Nỗi nhớ thẩn thờ khoảng lặng mênh mông
Anh trả lời rằng: "Em có biết không?"
Biển ấp ôm anh trong từng hơi thở
Như tình ta bạt ngàn nhung nhớ
Nên anh mãi là: "Lính đảo em ơi!".
No comments:
Post a Comment