Sunday, March 6, 2016

CHÙM THƠ BỐN CÂU Của Hồng Phúc

CHÙM THƠ BỐN CÂU Của Hồng Phúc


CHÙM THƠ BỐN CÂU Của Hồng Phúc

Posted: 06 Mar 2016 04:47 AM PST

BỜ VAI MẸ
Tựa bờ vai Mẹ con vui say
Ấp ủ tình thương lớn tháng ngày
Nơi ấy bình yên mặc sóng gió
Cù lào cao cả nghĩa ân đầy .

NỤ CƯỜI
Nụ cười em nở trên môi
Long lanh màu mắt ,tinh khôi dáng hiền
Ta say nét đẹp hồn nhiên
Bên em bao nỗi muộn phiền vội tan .

THIÊN THẦN ÁO TRẮNG
Tà áo trắng thiên thần lặn lẽ
Dịu dàng thay giọng nói êm đềm
Trời đông buốt giá bên thềm
Trong tôi ấm mãi tình em ngọt ngào .
Hồng Phúc .

TỨ TUYỆT ÁO DÀI VIỆT NAM
**
Em tựa đóa sen hồng
Tà áo dài xinh xắn
Dù ở nơi xa vắng
Vẫn hương thầm việt Nam .
**
Em cài vòng nguyệt quế
Màu mắt huyền tinh khôi
Tà áo dài trinh trắng
Làm ngây ngất hồn tôi .
**
Tà áo dài lay lay
Lá mùa thu bay bay
Môi nở nụ xinh thế
Tiên giáng trần ai hay .
**
Em chọn màu thiên thanh
Đôi mắt hiền tinh anh
Tà áo dài duyên dáng
Thầm ướt trao duyên lành .
**
Chiếc nón bài thơ tuổi mông mơ
Rung rinh tà áo thoáng mong chờ
Tóc huyền tha thướt như thầm ngỏ
Ý hợp ,tâm đầu dệt mối tơ ..
**
Em xinh thầm lặng nét khiêm nhường
Tà áo trinh nguyên gợi vấn vương
Xao xuyến hồn thơ trang giấy trắng
Hạ về lưu luyến ..Dệt vần tương .
**
Một mình lặng lẽ biển xanh
Long lanh màu mắt ,tinh anh dáng hiền
Áo dài xỏa tóc nàng tiên
Say tình con sóng triền miên vỗ bờ .
Hồng Phúc


HAI BÀI THƠ Của La Hà Thạch Trận

Posted: 06 Mar 2016 04:43 AM PST

LỜI RU MÙA XUÂN

Em lớn lên trên vùng quê sỏi đá
Giọt nắng xuân còn run rẩy trên cành
Chiều ngược gió bên sông Trà cạn nước
Chạnh lòng em, rưng rức tuổi xuân sang

Không thể đếm thời gian bằng nỗi nhớ
Ký ức vỡ òa vẳng vọng khúc ru xuân
Như hoa nắng lung linh nhòa trong gió
Vạt sương chiều lênh láng trải miên man

Ta đã có một thời yêu – xa lắm
Nắng lụa vàng cùng hòa nhịp trái tim
Xuân rực rỡ, tình ta nồng da diết
Một trời thơ – thuở ấy – mộng mơ xanh

Em lớn lên trên miền quê sỏi đá
Nên đi đâu cũng hoài vọng hương quê
Ở nơi ấy cho em nhiều rung cảm
Lẫn ngọt ngào kỳ diệu của tình y

TUỔI TRẺ VÀ HOÀI BẢO

Làm sao tìm lại mình trong quá khứ
Nếu không còn chứng tích của hôm qua
Tuổi trẻ xưa, khát vọng và tranh đấu
Tổ quốc thanh bình, giàu đẹp thăng hoa

Bao nhiêu năm rồi đổi thay đất nước
Xã hội, con người, cảm nghĩ, suy tư
Cuộc sống cứ trôi, không chờ không đợi
Không kịp nghĩ suy, dồn dập xô bồ

Đã bao lần đứng lên trong nước mắt
Đã trải qua gục ngã lắm thê lương
Và mỗi đoạn đời loay hoay thử gnhiệm
Để cuối cùng mơ ngấm khúc văn chương

Thời gian dẫu dài, vô tình nghiệt ngã
Chẳng dành riêng ai, vắt kiệt nỗi buồn
Chẳng thỏa hiệp, lắm ưu phiền rỗng tuếch
Hoài bão xưa, là ký ức biệt tăm.

LA HÀ THẠCH TRẬN


BA BÀI THƠ Của Trần Công Thạch

Posted: 06 Mar 2016 04:39 AM PST

HOA ĐỖ QUYÊN

Hoa Đỗ Quyên sân nhà ai?
Khoe màu đỏ thắm, chiều nay thơm lừng
Mùa xuân đã đến bâng khuâng
Sao ta còn mãi lần chần phương xa
Đầu xuân biền biệt quê nhà
Tàn đông trở gót quan hà đón xuân
Thời gian thêm những nếp nhăn
Cánh chim chưa mỏi hẹn lần lữa thôi
Vượt qua nghìn dặm khứ hồi
Xuân về quê cũ, rối bời tình thân
Ta đi khắp nẻo đường trần
Mòn chân mỏi gối, tần ngần xuân sang.

GỞI NẮNG CHO EM

Quê em tuyết trắng phủ đầy
Mùa màng thất bát, nghẹn cay Bắc phần
Quê anh nam bộ nắng rang
Điều hòa, quạt máy lại càng khổ hơn
Ước mơ thời tiết hòa đồng
Không gian dịu mát cho lòng ấm êm
Anh xin gởi nắng cho em
Hanh hao chiều nhớ nỗi niềm xót xa
Chia nhau chút tuyết trắng nhòa
Gánh dùm cái rét quê nhà nhé em
Thiên tai với kiếp cùng đinh
Tháng ngày lặng lẽ, riêng mình phôi pha

XIN NẮNG

Anh về Quảng Ngãi đón xuân
Mà quên đem nắng Sài Gòn về đây
Rét run, mưa bụi đêm ngày
Đẫm trong cơn lạnh, nghẹn cay nỗi lòng
Xin em gởi sợi nắng hồng
Sưởi thân bớt giá, mặn nồng tình em
Én bay liệng giữa chiều nghiêng
Hương xuân đã đến, tình riêng chở đầy
Tuồi vào đông ngậm đắng cay
Với anh xuân đã tàn phai thuở nào
Xuân đến vạn vật thay màu
Còn anh rưng rức nỗi sầu không tên.

Trần Công Thạch


ĐỌC MƯA HOANG CỦA HÀ QUẢNG – Bài của Bùi Minh Vũ

Posted: 06 Mar 2016 04:25 AM PST

Đọc MƯA HOANG của HÀ QUẢNG

 

Hà Quảng tên thật Đoàn Văn Khánh, sinh ở Nghĩa Hiệp (Tư Nghĩa), lại có duyên ở Đức Nhuận(Mộ Đức, Quảng Ngãi); phát hành ba tập thơ: Con sóng tình yêu (2010), Thao Thức (2013), Mưa hoang (NXB Văn học, 2015).

Tôi gặp anh khá tình cờ, do một người bạn ở Hội văn học nghệ thuật địa phương giới thiệu. Từ đó, mỗi lần nhớ quê rong chơi, lại cà phê với anh.

Lần mới đây, anh trân trọng tặng tôi tập thơ Mưa hoang tại quán cà phê Nhà cổ.

Đọc đến trang 27, tôi thấy phải viết đôi dòng về Mưa hoang.

Có điều gì giữa em và biển

Sao lòng anh nôn nao

Có phải em là biển

Để anh hoài khát khao?

(Trước biển, tr 26-27)

Em là biển, hay biển là em, một sự ám ảnh cháy bỏng, một câu hỏi khó có lời giải. Tôi tự tra vấn: thơ anh như một cây xanh, vậy cảm hứng từ mạch nguồn nào? Có phải dòng sông Vệ, cánh đồng lúa vàng, hay biển, nhưng trên hết rễ từ đâu, nhận từ nhựa nào. Có phải ẩn dấu chính là tình yêu và kết dệt chúng, có phải: em, người đã nuôi nấng thơ anh. Dù trên bình diện nào, người đọc cũng dễ gần thơ anh, như hơi thở của cuộc sống cần mẫn, như một chiều quê hương rạ thơm lừng. Tôi thích khi dịu dàng, biển và em "trầm ngâm suy nghĩ", lúc giận nhau, biển và em "cuồng si dông bão". Thơ như một sự mời gọi, một tiếng vọng, tiếng thét, khiến người đi muốn trở về để nghe "biển cất cao tiếng hát". Hãy bước tiếp vào vương quốc "Mưa hoang" đang mở ra nhiều thứ hay hay. Ta sẽ gặp mưa Đồng Cát:

Chiều Đồng Cát loang tím

Gió sông Thoa tràn về

Em xa mờ heo hút…

(Chiều mưa Đồng Cát, tr 30, 31)

Ta trôi theo nỗi hắt hiu ngạt ngào trong "ly cà phê chờ đợi/ tí tách từng giọt rơi" với hy vọng lặng lẽ vào "cõi miền mờ ảo", biết đâu em còn nghĩ đến ta? Cũng như có lần ta từng mong "Thời gian đừng qua mau" để em ở lại, em ngồi đó dù dòng Trà nước đầy, nước cạn, thu đi, thu về trong tiếng tích tắc buông lơi. Nhưng rồi em đi, lại "gieo vào lòng anh / nỗi nhớ" không hình, không ảnh mà vồ vập như con sóng làm ta chơi vơi, biết trách ai, hay chỉ trách "mấy chú ve sầu":

Sao chiều nay không cất lên tiếng hát

Gọi ngàn yêu thương khi trời đất chuyển mùa.

(Nỗi nhớ, tr 34, 35)

Thực sự nỗi nhớ lặp đi, lặp lại, xuất hiện như sợi chỉ xuyên suốt tập thơ, trở thành "dông bão lòng anh". Hà Quảng là thế, trầm tư, buồn nhớ chảy vào trong, vì thế thi sĩ biết lắng nghe, chờ đợi, chịu đựng, đó chính là mạch nguồn kết nên thơ anh, tạo nên cái hồn thu hút, hấp dẫn.

Em có nhặt chút nhớ thương còn sót lại

Trên tàng cây khi trời đất chuyển mùa.

(Bao điều chưa nói, tr 36, 37)

Có thể, phải nhớ lắm, thương nhiều, Hà Quảng mới viết những dòng tâm phục: "anh cảm thấy cô đơn, cô đơn trong câu thơ"(Bão từ phía em), cô đơn trong mối quan hệ với em, không phải cô đơn theo kiểu "siêu hình", không phải cô đơn như một "hữu thể đơn độc", theo tôi. Và chính anh cũng đã tự giải thích:

Tình yêu sao lạ quá

Không sắc vị mùi hương

Không ngải bùa mộng mị

Sao tơ lòng vấn vương?

(Bên kia nỗi nhớ, tr 40, 41)

Hà Quảng nói về một điều rất cũ nhưng luôn luôn mới, anh đã thời sự hóa một đề tài vĩnh cữu: tình yêu. Phải tinh lắm thi sĩ mới bộc bạch:

Anh lắng nghe âm thanh của gió

ngàn âm thanh vọng từ con tim

ngàn âm thanh gieo vào

nỗi nhớ trào dâng.

(Em vẫn là em, tr 55).

Trong cơn khát yêu em: "Anh muốn trở thành giọt nước/ trước mắt em/ trong cơn khát…" (cơn khát mắt em, tr 61).

Uống mà vẫn khát, càng uống càng khát, có khi anh đuối trong mắt em mà anh không biết, không hay, để đến một ngày thức dậy, anh nói ra thơ, viết ra thơ, ngồi ở đâu cũng làm thơ. Thơ đến với anh như khí trời và nhờ vậy anh bình thản, tin tưởng và như chưa bao giờ thấy hư hao. Ai đó bảo thơ Hà Quảng "có cớ", tôi thêm vào thơ anh "có duyên", cái duyên đằm thắm, nồng nàn, không vồ vập, vội vàng, mà trào dâng như sóng vỡ.

14-2-2016

Bùi Minh Vũ

 


No comments:

Post a Comment