ĐÊM TRẮNG Thơ Nguyễn Hữu Hoàng Posted: 29 Oct 2017 01:35 AM PDT ĐÊM TRẮNG ! Người đàn bà thao thức trong đêm nhặt tàn khuya thắp mùa nắng sót Thu đã vàng thu đông tràn bảo rớt vỡ một tiếng buồn bản tấu khúc đêm . Người đàn bà lặng câm. mắt buồn như cổ mộ Gói mãi hành trang đời mình nhưng không trọn. … ngồi đếm những mùa xuân . Mưa vẫn rơi. …phố vẫn yên bình. … từng giọt thu đông thánh thót … mùa có theo chân em về cỏ hoa, đan đát . giọt lệ nào buông vĩnh quyết trăm năm …. hét giữa thinh không để thấy mình hạnh ngộ . Phật, Chúa đã về sống giữa trần gian . Người đàn bà lặng câm. …vỡ mùa nắng sót. …. đã đến chưa. …..mà sao thấy tận cùng. ai bẻ ghi ga chiều hiu quạnh ,cho ta đuổi kịp chuyến tàu trước lúc bình sinh . Vạt cỏ nào bình yên ….. Cho ta ru đời với nhé . Cuộc sinh tồn nào không nước mắt …. rơi vào cõi hoang tàn ….. Gươm kiếm nào không một thời oanh liệt . cứa vào cổ nhân gian . Người đàn bà nấu mãi đời mình nhưng không chín . Nên đành lỗi hẹn với ba sinh . HỮU HOÀNG/ 17/10/07 |
CÕI NGƯỜI TA Thơ Trần Quang Châu Posted: 29 Oct 2017 01:23 AM PDT CÕI NGƯỜI TA Ta đến nhà bảo sanh. Thăm người tình vượt cạn Đi nhầm nhà vãng sanh Gặp bạn hiền quá vãng! Con đường mòn lối cũ Nay như gần như xa Mơ hồ ranh giới lạ Mù u cõi ta bà. Mắt rức rưng… nhớ bạn Bỏ quên tình bể dâu Bạn đi về… thanh thoát Ta còn đang giăng câu! Lất lây đời ngư phủ Mãi dò luồng cá đi Chờ tay vung tấm lưới Gom hết tuổi xuân thì… Học theo người mất trí Đứng giữa bờ hư không Nghêu ngao câu thần chú Giống như lão ngoan đồng. Miệng cười nghe mắt khóc Ướt mi lòng khôn nguôi Vỗ tay mừng em bé Vẩy tay tiển đưa người! Mênh mông khung cửa mở Em bé bước vào đời Bạn bay theo cát bụi Bỏ nữa chừng cuộc chơi Còn ta vương tục lụy Loanh quanh cõi thất tình Rong chơi bờ lục dục Đụng cội nguồn tử sinh Trần Quang Châu |
DÃ QUỲ XƯA Thơ Nguyễn Văn Tâm Posted: 29 Oct 2017 01:15 AM PDT DÃ QUỲ XƯA Mê sao một đoá dã quỳ Vàng lên như nắng rực khi cuối mùa. Tên em như thật như đùa Nửa hiền từ lạ nửa chua ngoa đời. Núi đồi bừng tỉnh sáng ngời … hết thu giật thót mùa dời hư không. Ấm cùng với chiếc chăn bông Mùa hoa góp nắng mùa đông trở mình. Bên nhau chan chứa ân tình Rừng hoa xào xạc kéo bình minh lên. Nguyễn Văn Tâm. |
THÁNG MƯỜI VỖ BỜ Thơ Hà Quảng Posted: 29 Oct 2017 01:12 AM PDT THÁNG MƯỜI VỖ BỜ Anh lại làm thơ cho em Cho những người anh yêu thương nhất Tháng mười này sao mưa hơi nhiều Những ngọn gió phiêu diêu Phất phơ trên cành ngọc lan Gợi nỗi niềm riêng. Anh chẳng biết nói điều gì Khi cuộc đời gặp nhiều khoảng lặng Khi cuộc đời gặp nhiều trống vắng Ngẩn ngơ chiều vạt nắng buông qua. Anh chỉ biết vậy thôi Và những câu thơ tỏa ra từ lồng ngực Tỏa ra từ hơi thở Bến bờ nhớ thương ơi! Những vần thơ anh viết hôm nay Như có riêng em cảm nhận được điều… Cảm nhận được bao yêu thương Những câu thơ dậy sóng Vỗ bờ… xa xôi Về một miền sâu thẳm Và em. Hà Quảng |
No comments:
Post a Comment