“RỜI QUÊ RA PHỐ NẮNG NGỜ NGỢ QUA” Nhà thơ Thanh Thảo viết về tập thơ ” Hồn Quê” của nguyễn Tấn On Posted: 29 Nov 2017 08:35 PM PST Tập thơ “HỒN QUÊ” của Nguyễn Tấn On " RỜI QUÊ RA PHỐ NẮNG NGỜ NGỢ QUA" Một câu lục bát thật hay, mà cũng thật chính xác. Cái nắng nơi phố phường ấy có phải cũng là cái nắng ở quê mình? Ngờ ngợ thôi, mà ngờ ngợ là phải. Nguyễn Tấn On trong những dòng thơ nghiêng rất nhiều về tâm cảm của mình đã không hề quên gốc gác một người nhà quê, một người Quảng Ngãi, một đứa con của sông Trà được nuôi lớn lên từ gánh don của Mẹ: " Gánh don mẹ gánh đất trời Nuôi con ăn học một thời đó đây Rung rung chạm gánh don gầy Mẹ không còn nữa ui đầy nhớ thương" (MẸ VÀ GÁNH DON) Vẫn còn nhớ đến cặp ui đựng don, là đã mang theo dù xa ngút ngát lên phương nào cái hồn cái vía của Quảng Ngãi quê mình. Một nhà thơ có thể vượt ra ngoài một quê hương, nhưng không nhà thơ nào không có một quê hương, hay từ chối một quê hương. Tôi từng nghe, có một số người Quảng Ngãi khi vào hay ra thành phố lớn, làm quan hoặc bán buôn thành đạt, thường ngại ngần khi phải nhận quê hương mình, thậm chí có người còn cố gắng " đồng hóa" với giọng nói thành phố, cố xóa đi những vết bùn quê mùa trong cách cư xử hay trong văn phong của mình. Liệu đó có phải là những người thực sự thành công, thật sự thành đạt? Tôi không nghĩ như vậy. điều đó làm nên vẻ rung cảm riêng của nhà thơ những người Quảng xa xứ, cũng làm nên phong vị riêng của thơ Nguyễn Tấn On. " Oằn thân sương sớm em tát nước Lúa đã ngậm dòng căng ngực xưa" (TIẾNG QUÊ) Người đã viết được câu thơ ấy, hẳn không thể quên gốc gác của mình. Tôi cứ chìm dần, chìm dần qua từng bài thơ bình dị của On, với những câu thơ không dễ dãi mà lại thân gần: "Mõ rừng gõ ngập ngừng Mắt nai ngơ ngác cạ sừng vào sương" Hay: " Núi ngồi cắt nửa vầng trăng lạnh Như gã thiền sư giữa trần gian" (NÚI) Không căng cứng, không lắm lời, không tỏ ra bảo thủ hay cách tân, thơ Nguyễn Tấn On là thơ tự nhiên của nữa muốn bày tỏ, lại nữa như ngại ngần. mỗi lúc thoát ra ngoài công việc, người làm thơ này lại như muốn trôi hun hút về quê nhà, hun hút trôi về tuổi thơ, nghĩa là trong chốc lát trôi về hiện tại của mình. Những dòng thơ khi đó chợt đến, những hình ảnh tưởng đã mờ khi ấy chợt hiện, và bài thơ cứ thế được hoàn thành: " Gánh chung một mớ rau vườn Nghe thương tiếng gióng trên đường làng quê Chợ quê bạc nhỏ không chê Nấm rơm một rổ cá trê còn bùn Chợ quê mái rạ đập đùn Nắng soi nón vá mưa luồn áo tơi" (CHỢ QUÊ) Những hình ảnh cứ như quá xa xưa mà sao sống động, mà sao tha thiết trong hồn một người xa quê. Không phải chỉ cái khổ cái nghèo mới khiến ta xúc động, mới làm nên thơ. Nhưng quả tình, thơ Việt Nam mình không nên thoát, không thể thoát khỏi thân phận nhân dân mình, nhất là thoát khỏi cái nghèo ở quê nhà, ở nơi mình chôn nhau cắt rốn. dẫu bây giờ mình đã giàu có, đã sung túc, thì một khi chợt dào lên nỗi nhớ Cha Mẹ xưa nghèo khổ, nhớ quê xưa "Con cá bống vùi cát nhột bàn chân", cái cảm giác ấy sẽ khiến ta như thiếu đi một chút gì, ngay cả lúc ta ngỡ đã đủ đầy. mà thơ lại luôn "ăn" vào cái phần thiếu ấy trong tâm hồn người, luôn cư trú trong cái phần không thỏa mãn, cái phần khắc khoải đến kỳ lạ, đến vô lý của con người. "Ngơ ngác nhìn lẩn thẩn chiếc ba lô Gió thật lòng từ bãi mía nương ngô Chim xáo nhảy thuyền xưa nằm úp mặt" (PHÍA SAU) Có thể viết nhiều hình ảnh khác khi người lính trở về, nhưng chỉ cần một chi tiết "nhìn lẩn thẩn chiếc ba lô", ta tức khắc hình dung đúng cái bơ vơ. Cái ngơ ngác của người lính tay không trở về từ chiến trường, khi quê nhà thì vẫn thế nhưng chưa chắc còn chỗ cho mình. Nguyễn Tấn On có thể đã rời quê từ một một hoàn cảnh gần như thế, chính vì vậy, quê hương trở thành nỗi day dứt. Đã có những con người không thể sống được ở quê mình, nhưng không vì thế mà họ thanh thản khi bái biệt quê cha đất tổ. Bây giờ đây, thơ như một kiểu trung gian để người làm thơ đánh đường về quê mình. Nhưng quê nhà thơ ở đâu? Không dễ trả lời câu hỏi này. Khi một người đang ở quê như Quang Dũng mà cứ làm thơ đâu đáu nhớ "quê nhà", thì quê của nhà thơ nhiều khi cũng là một cõi u minh khó định danh. Tôi mừng khi đọc thơ Nguyễn Tấn On, không hẳn anh là người đồng hương với tôi, tôi mừng vì tìm được trong nhiều câu thơ của anh một chút quê hương dường như thất lạc của chính mình. Ô hay, nhưng tôi đang ở ngay quê hương mình cơ mà? Vậy đó. Quảng Ngãi tiết Thanh Minh, năm con Dê Nhà thơ THANH THẢO |
CƠN BÃO KIROGI ĐI QUA Thơ Hà Quảng Posted: 29 Nov 2017 08:27 PM PST CƠN BÃO KIROGI ĐI QUA Cơn bão Kirogi đỗ bộ vào miền Trung Đỗ vào Bình Thuận -nơi em đang sống Cơn bão của đất trời Hay bão từ phía em? Quê anh bây giờ có mưa Anh vẫn khát khao Dáng em dịu hiền Lắng đọng suy tư Lăn tròn trên câu chữ Lăn tròn trên vần thơ. Không biết bây giờ cơn bão Kirogi đỗ bộ vào… Hay cơn bão từ phía em? Sao anh nhiều dông tố! Để rồi con sóng lòng dâng lên ngàn nỗi nhớ Anh chỉ biết đợi chờ. Cơn bão Kirogi đi qua Để lại đau thương cho gốc cây ngọn lá Còn cơn bão từ phía em Để lại cho anh… HÀ QUẢNG |
CHIỀU MƯA UỐNG RƯỢU SÔNG TRÀThơ Trần Thoại Nguyên Posted: 29 Nov 2017 08:20 PM PST CHIỀU MƯA UỐNG RƯỢU SÔNG TRÀ Tôi về Quảng Ngãi chiều mưa bay Sông Trà mênh mông nước dâng đầy Gió thổi mênh mông trời thơ rượu Còn thú chi bằng cạn chén say! Sông Trà chết giấc nay bừng tỉnh Bạn quê ơi! Nâng chén,đừng than! Giá phải đêm trăng dòng lấp lánh Có bờ xe nước múc ánh vàng… Cây lá xanh đôi bờ vẫn mộng Vẫn ngân vang chén rượu chiều nay Thưa em mây gió vô cùng sóng Bạn hữu quê hương bát nước đầy! Anh bạn dang tay như múa hát Đọc thơ sang sảng quán chiều mưa Đọc thơ sang sảng Cao Bá Quát Nhớ “Trăng Sông Trà” một đêm xưa! Sóng nước miên man nguồn ơi biển Nâng chén khà khà thân củi trôi! Cầm tay Trà Khúc lòng quyến luyến Nửa thế kỷ buồn thân phận tôi! Tôi biết có người lo nước lên Đứng trên cầu ngó củi lềnh bềnh Tôi vẫn mộng Long Đầu Hý Thủy Nâng chén mừng “tương ngộ ngẫu nhiên”! Bạn ơi có mấy khi tương ngộ trong cuộc đời uống rượu Sông Trà Say tuý luý càn khôn một độ Cho hồn thơ nhập mộng thiên thu! Sông Trà Quảng Ngãi,chiều thứ 7 (5/11/2017) Với : Lê Việt Anh, Hồ Vĩnh Đàm, Đinh Tấn Phước, HS Phương Nam và Nguyễn Bảo Trì TRẦN THOẠI NGUYÊN |
BÊN THỀM NHẮN NGƯỜI XA Thơ Đặng Toản Posted: 29 Nov 2017 08:14 PM PST BÊN THỀM NHẮN NGƯỜI XA Ơ kìa , mình đã lạ nhau Mà sao góc biển còn đau chân trời Ơ …cà ghém nhớ mùng tơi Nuối trăng vườn cũ , tiếc lời môi xưa Ơ …người , hay chửa hay chưa Tình ta xuân muộn , thu vừa tàn ngâu Ngày anh đi đẩu đi đâu Em rưng rưng gạt dòng châu trang đài Chừ anh …theo ải theo ai Thềm xưa ngồi nhớ , nhạt phai má hường Rầu lo vất vưởng , vất vương Nhạc từ ly , quán ven đường tỉ tê Anh còn đi mải , đi mê Em còn mang nặng câu thề di căn… – Thôi vào kiếm chút gì ăn Mặc con tim đói , còn lăn bên thềm ! Đặng Toản |
No comments:
Post a Comment