CHÙM THƠ BÙI ĐỨC ÁNH (Tp HCM)
GIỮA TRƯA NẮNG HẠ
Ngõ nhà một vạt nắng trưa
Phố xa chộn rộn như vừa vắng nhau
Mùa như nước chảy qua cầu
Tình như kỷ niệm không màu trôi nghiêng
Người đi bận bịu lụy phiền
Còn tôi ở lại một thiên sử buồn!
BỐN CÂU GIÃ BIỆT
Gió bất tận thổi ngang ký ức
Thoáng rùng mình nghe nỗi xót xa
Em thuở nào mộng mơ trăng khuyết
Để bây giờ đơn lẻ bài ca!
VÌ ĐÂU XA VẮNG
Em đi để lại nỗi buồn
Giấu trong vạt áo chuồn chuồn báo mưa
Giọt tình rơi rụng đong đưa
Mây bay lơ lửng trời chưa ướt lòng
Đêm nằm ôm ngọn đèn chong
Nhớ thời hò hẹn ngóng trông gót hài
Ly cà phê đắng ban mai
Chuyến xe quá khứ không quay trở về!
ƯỚC MƠ
Em rơi vào mắt anh chờ
Buổi chiều níu nắng, câu thơ níu tình
Bao nhiêu mơ ước lặng thing
Bỗng thành giông bão ngày mình vắng nhau!
GIÃ TỪ
Chờ em buổi mưa
Em về theo nắng
Chờ em nẻo vắng
Em về chợ đông
Ta không duyên nợ
Mắt môi ngập ngừng
Mùa đi khắc khoải
Thở dài mông lung!
LẺ BẠN
Trăng treo đỉnh núi mong manh
Lá vàng khóc gió lá xanh hững hờ
Hàng cây ngơ ngác thờ ơ
Tiếng chim lẻ bạn bơ vơ lưng trời
Hoàng hôn đuổi nắng chơi vơi
Anh ngồi ôm nhớ bời bời vàng rơi
Trầu têm ai bỏ vào cơi
Mà quên vôi trắng cau tươi đỏ hồng
Em đi để lại chờ mong
Anh ngồi đếm tóc uốn cong cầu vồng
Con đò ngơ ngác bờ sông….
No comments:
Post a Comment