Friday, September 26, 2014

Chút tản mạn về Mẹ – Bài của Bùi Ngọc Anh

Chút tản mạn về Mẹ – Bài của Bùi Ngọc Anh


Chút tản mạn về Mẹ – Bài của Bùi Ngọc Anh

Posted: 26 Sep 2014 06:32 AM PDT

 CHÚT TẢN MẠN VỀ MẸ

 Trưa hè lặng lẽ. Mẹ ngồi yên. Đôi mắt già nua nhìn xa xăm, mơ hồ ngoài sân nắng. Hình như mẹ đang nghĩ về ba – người đã vĩnh viễn ra đi nhưng có lẽ vẫn mập mờ sống dậy trong bộ nhớ đang teo dần theo từng giờ, từng ngày của mẹ.

 Bất chợt mẹ lại cười, cái nụ cười đôn hậu, quá đỗi thân thương của những ngày mẹ còn tỉnh táo, những ngày mẹ còn "ra ngõ mà trông"để đón con, đón cháu về quê thăm ba, mẹ trong ngày nghỉ cuối tuần.

Và rối, cũng bất chợt mẹ lặng lẽ đứng lên, dáng liêu xiêu như bóng chiều đang xuống dần ngoài song cửa. Hai bàn tay gầy guộc, run rẩy, lẩy bẩy sờ soạn, lục tìm trong túi áo, trong mọi đồ đạc của căn phòng như mẹ đang muốn lấy lại cái gì của mẹ đã bị mất mát từ những ngày qua…

Ừ, thôi, Mẹ ơi ! Con hiểu và thương mẹ nhiều lắm! Hãy gắng chịu sự mất mát ấy đi bởi đó chẳng qua là sự "trả giá" vì những tháng rộng ngày dài mẹ phải hy sinh, chịu đựng của một "thân cò lặn lội" vì chồng vì con và âu đó chẳng qua cũng là quy luật muôn đời của tạo hoá mà thôi!

 Con sẽ cố gắng hết sức bù đắp cho mẹ, cho những gì mà mẹ cố tìm lại và níu kéo với thời gian.

Mong mẹ cảm nhận rằng Mẹ vẫn còn có con, đứa con mà mẹ đã tạo nên hình hài, đã sớm hôm tảo tần, nuôi dưỡng để nó khôn lớn, trưởng thành  đến ngày nay  

Con chỉ cầu mong con còn mẹ, con có mẹ để được đêm ngày bên mẹ thương yêu.

 Và, Mẹ ơi ! Bỗng dưng văng vẳng bên tai con lại vọng về  câu hát "Dù ai xa vắng trên đường sớm chiều về đâu. Dù khi mưa gió tháng ngày trong đời bể dâu. Dù cho phai nắng nhưng lòng thương chẳng lạt màu. Vẫn mong quay về vui vầy dưới bóng mẹ yêu"…

 20/6/2014

Bùi Ngọc Anh

                                    

                              

 


Nhớ – Thơ Trần Văn Khánh

Posted: 19 Sep 2014 06:28 PM PDT

NHỚ

Thấm hút thời gian trải mấy thu
Nhớ xưa hòa ẩm chén tạc thù
Bạc màu lưu lạc thân cô lử
Lửng thửng men đời tiếng ngọc ru

Lặng đếm từng trang giấy tím thư
Nhớ ngày xa biệt chẳng tạ từ
Người đi khuất dấu chiều che tán
Ta về trầm mặc nổi ưu tư

Một bước lạc dòng mấy kẻ than
Nhớ em ngày củ mộng đỏ vàng
Cơ cầu duyên số thôi đành nhận
Thập nhị duyên kiều nhứt vọng nan

Trăm năm vòng tạo một kiếp nhân
Nhớ thương lưu luyến mãi tần ngần
Áo rộng nhà xa ngày thêm đượm
Mơ màng tìm rớt những từ ân

Trần Văn Khánh


Mừng Quốc tế người cao tuổi – Thơ Hồng Phúc

Posted: 19 Sep 2014 06:23 PM PDT

MỪNG QUỐC TẾ NGƯỜI CAO TUỔI

Mừng người cao tuổi chí càng cao
Truyền thống Cha Ông đáng tự hào
Chỉ lối soi đường cho hậu thế
Tâm tình rực sáng tựa ngàn sao .

Dâng đóa hồng tươi kính tặng Người
Tâm tình Hiếu thảo mãi không ngơi
Tri ân tình nghĩa hy sinh ấy
Chở đạo yêu thương giữa biển đời .

” Kính Già ,Già để tuổi hồng ” tươi
Hãy nhớ người xưa đá dạy đời
Tôn tử ghi sâu ơn nghĩa trọng
Cù lao cao cả nhớ người ơi .

Kính chú Già ..Tươi trẻ với đời
Cây cao bóng cả tỏa nơi nơi
Phủ che hộ giúp đời con cháu
Hạnh phúc gia phong mãi rạng ngời .

Hồng Phúc ..


Giấc chiêm bao – Thơ Trần Quang Châu

Posted: 15 Sep 2014 01:09 AM PDT

GIẤC CHIÊM BAO
nhớ Cha

Chiêm bao thấy Cha về bên song cửa
Thoang thoảng hương trầm quanh bước chân đi
Con quì xuống bên Cha, nghẹn lời than thở
Nhớ thương tràn nhòe nhạt ướt bờ mi

Trong đêm lạnh, thấy Cha càng thêm lạnh
Đôi tay gầy dò lối cũ nhà xưa
Cha gom góp từng mảnh đời vụn vỡ
Hay một hình hài vừa tan rã trong mưa

Thân phiêu hốt, mờ thêm màu nhang khói
Cha về đây xa lạ thế gian rồi
Xa lạ hết những lối mòn quen thuộc
Đã một thời, nước mắt lẫn mồ hôi

Đường nhân gian sao trăm ngàn lối rẽ ?
Biết lối nào Cha bước đến gần Con ?
Lời vỗ về hay đôi câu nhắn nhủ
Xin thời gian, đừng khắt nghiệt xoi mòn.

Khi Cha đến sao trời lung linh sáng…
Lúc Cha về lành lạnh bóng trăng khuya
Con tỉnh giấc, giữa vô cùng nuối tiếc
Lẫn lộn vui buồn vừa vuột mất bên kia…

Trần Quang Châu


Bích Khê, thơ thần kỳ và diễm ảo – Lê Ngọc Bửu

Posted: 14 Sep 2014 06:41 AM PDT

                                         BÍCH  KHÊ. THƠ THẦN KÌ & DIỄM ẢO

Thi sĩ Bích Khê có khoảng 100 bài thơ.Bài nào cũng đặc sắc.Nhưng khi Hoài Thanh đến thăm và hỏi xin bài để đăng vào Thi Nhân Việt Nam thì Bích Khê chỉ đưa cho Hoài Thanh có 2 bài:Tỳ Bà và Tranh Lõa Thể.Dĩ nhiên Bích Khê thích 2 bài này nhất.Ta thử tìm hiểu những gì nổi bật của hai bài thơ.
Trước hết là bài Tỳ Bà.Ta nghe chữ Tỳ Bà là ta hình dung tiếng đàn chen đan với lời thơ.Tỳ Bà là khúc nhạc cung đình.Suốt bài thơ là giọng trầm buồn loang loáng.Đặc sắc nhất là tác giả dùng suốt vần bằng,điệu thơ hiền hòa êm ả,hơi thơ một mạch trôi dài mênh mông.Trong Tinh Huyết ta bắt gặp bài Hoàng Hoa cũng làm theo thể thơ này.Nhưng sau đó ta không thấy bài thơ nào theo thể này nữa.Hầu như không nhà thơ nào làm thể thơ này,Chỉ có Hàn Mạc Tử có một bài.Đó là Tiêu Sầu:

                                    Ô! Đêm nay trời trong như gương,
                                    Không là mây vương không hơi sương,
                                    Tơ trăng buông rèm trên muôn cành,
                                    Tơ trăng vàng rung như âm thanh,
                                    .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .

Bài thơ Tỳ Bà là chuổi âm thanh không run rẩy,không réo rắt,không mang hương nắng reo vui trên đồng nội,không là tiếng sóng dào dạt vỗ cát đôi bờ,không là tiếng chim hót trên muôn hoa diễm tuyệt…mà là bóng lướt lặng lờ trong chiều vàng,trong trăng thâu của ngàn đêm dài như đêm hiu…Tiếng Tỳ Bà đọng lại trong thi nhân một nỗi buồn.Nói đến buồn thì không đâu được đọng lại lả tả bằng trong thi nhân.Với Thi sĩ Bích Khê buồn lại lênh đênh,miên man,như lững lờ.Buồn từ xa xưa,lưu đọng vào mùa xuân chớm mộng,buồn len lỏi sang mùa đông  lơ phơ trên những nhánh tùng lặng câm và vấn vương trên những cây ngô đồng (danh hoa của những nhà thơ tài tử) giữa tiếng nhạc đệm tình tang mà thi nhân nghe như tiếng gọi thầm tình lang đâu đấy vọng về.

                                     Buồn lưu…buồn sang…buồn vương…
                                    Hay buồn đêm rào rạt-ứ muôn nơi?
                                    …
                                    Của hồn thu đi lạc ở trong mơ…
                                                         (Mộng cầm ca)
đã ôm chàng không chỉ đêm nay,đã ôm chàng không chỉ mùa thu này
Buồn thôi như rượu thấm dồn
                                    Lên men nồng khướt,xoay tròn trên không.
                                                          (Cuối thu)
Mà như là xuyên suốt cả thời gian hòa lẫn không gian bát ngát lòng…Tất cả là vàng mơ

                                    Ôi!Nắng vàng thơm thơm…rung rinh điệu ngọc
                                                               (Nhạc)
                                    Trăng gây vàng,vàng gây lên sắc trắng
                                    Của hồn thu đi lạc ở trong mơ…
                                                       (Mộng cầm ca)
                                    Vàng sao nằm im trên hoa gầy
                                                      (Tỳ Bà)
                                    Lá vàng rơi
                                    Trăng vàng rơi
                                    Hoa vàng rơi
                                    Đêm vàng rơi
                                                  (Thi vị)

Vàng rơi! Và điệp ngữ Vàng rơi mở rộng cánh thời gian bao la và ngầm trải rộng không gian bát ngát của thu vàng.Thu vàng của Bích Khê nơi đây cũng hệt như mùa đông Paris của Cung Trầm Tưởng:

                                     Lên xe tiễn em đi
                                    Chưa bao giờ buồn thế
                                    Trời mùa đông Paris
                                    Suốt đời làm chia ly…
                                                (Chưa bao giờ buồn thế)
Và cũng là Tiếng Thu của Lưu Trọng Lư:

                                    Em không nghe rừng thu,
                                    Lá thu rơi xào xạc,
                                    Con nai vàng ngơ ngác
                                    Đạp trên lá vàng khô?
Rất vàng!
Rất thu!:
                                    Buồn lưu cây đào xin hơi xuân
                                    Buồn sang cây tùng thăm đông quân
                                   Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng
                                   Vàng rơi! Vàng rơi!Thu mênh mông.
                                    (Tỳ Bà)
Thơ diễm tuyệt!
Bút thần kì!
Và ta qua bàiTranh Lõa Thể.Đây là bài tuyệt sắc—quyện chặt giữa Họa và Thơ.Khách đi vào thơ như lạc vào khung trời ảo mộng:

                                     Dáng tầm xuân uốn trong tranh tố nữ
                                    Ô tiên nương!Nàng lại ngự nơi này?
                                    Nàng ở mô?Xiêm áo bỏ đâu đây?
                                    Đến triển lãm cả tấm thân kiều diễm
                                    Nàng là tuyết hay da nàng tuyết điểm
                                    Nàng là hương hay nhan sắc lên hương?
Nhan sắc lên hương không thể là hiện thân của thị giác bình thường  mà là sản phẩm của trục giác siêu đẳng!Cảm giác khoái lạc của thần trí siêu nhiên,thoát ra ngoài và vượt lên trên tình dục thế nhân:

                                     Cho tôi nút một dòng sâm ngọt lộng
                                    Ôi lồ lộ một tòa hoa nghiêm động
                                    Tôi run run hãm lại cánh hồn si…
                                      .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .

Thi sĩ Bích Khê đã vượt lên trên sắc thái thơ mới thường tình .và với nét bút tài hoa diễm ảo Thi sĩ đã ngự trị trên đỉnh cao hội tụ các thi sĩ Việt Nam siêu việt.Rất đáng cho ta trân trọng.

Lê Ngọc Bửu


Tình yêu vô lượng – Thơ Tạ Linh Vũ

Posted: 13 Sep 2014 05:38 AM PDT

TÌNH YÊU VÔ LƯỢNG.

Hãy yêu đi không chỉ mỗi miền nhân thế,
Những dải rừng cần trả nét nguyên trinh.
Bởi hồn núi nay chỉ là bọt sóng bể,
Ta bước lên bùn tựa giẫm dốc núi xưa.
Con người đó vô hồn như thác đổ,
Đá khóc gào dòng nước nào chẳng nao.
Cứ vô tư bất nhỉ để tuôn trào,
Khoe uy vũ bên bao loài thảo mộc.
Yêu hết đi dẫu bên kia loài cầm thú,
Dẫu mãng xà… cũng cá thể kiếp sinh.
Vũ trụ xanh tâm ý mãi trong lành,
Cùng bầu khí sao con người ác độc.
Hãy! yêu đi, đừng vô chung vô thủy,
Hãy! nương cùng, hằng hà thế giới chúng sinh.
Hãy! thở sâu, và nghe lời thể sống,
Hát thì thầm trong tim phổi chúng ta.
Đã bao thuở biển vàng nằm im thở,
Vẫn vỗ về bao loài cá đến cuồng si.
Toả muối sương tô thắm nét đất trời,
Ngày lặng gió ru vang câu nhị lý.
Kim,mộc,thủy,hỏa,thổ. hổ tương nhau nghìn tỷ,
Thời gian vàng nay đốt cháy giữa trời khô.
Nung khí quyển ngày đêm đòi rực lửa,
Dâng sóng trào đòi lại thuở hoang sơ.
Hãy bảo nhau đừng đem điều ngịch lý,
Khuấy thiên hà náo lộng giữa càn khôn.
Chẳng bao lâu sẽ mất sự sinh tồn,
Vũ trụ trắng, chúng sinh là băng giá.

Tạ Linh Vũ
Thạch Bích.Quảng Ngãi


Khúc xa – thơ Bùi Minh Vũ

Posted: 13 Sep 2014 05:05 AM PDT

KHÚC XA

Trăm mùa trăng nữa thoáng bóng ai
Không gian êm dịu bóng cong dài
Em còn hồng diện ai người nhớ
Chầm chậm vào đêm gió địu vai

Ai muốn cầm tay say nủng nịu
Mắt nhòa giọt đắng cũng là vui
Có người đi mãi không về nữa
Bỏ lại mình, con, những ngậm ngùi

Em rộng vòng tay như biển lớn
Cuộc tình sóng bạc nát nhàu nhau
Bây giờ em cạn lời ly biệt
Dòng Vệ giang đành nước lạnh cau

Lỡ thì con gái một lần thôi
Không gian đứng chạnh lạnh chanh ngồi
Chồng ơi vớ vẩn tìm chi nữa
Đau đáu cau rời đã mấy mươi

Em nằm co võng tôm rang muối
Ân ái gừng dưng dững bóng người
Một tiếng chim đêm thêm đơn lẻ
Đủ làm đầy lệ giọt tình vơi

Em mở thơ ai ngồi ngâm ngậm
Miệng buồn rơi rớt hạt cơm khô
Người phụ phủ phàng tan tác quá
Không gian tràn ngập bóng đêm vồ

Mùa xuân này nữa cửa then cài
Em còn hong tóc buổi ban mai
Người yêu đắm đuối người yêu cuối
Ngâm khúc tình xa luống thở dài

Giá chẳng là nhau là tiễn biệt
Thì đây đành chịu kiếp không chồng
Căm căm nằm gối đầu bong bóng
Ngậm giấc chiêm bao đỡ chạnh lòng.

BMV. 5- 2014


No comments:

Post a Comment