Tuesday, November 28, 2017

CHÙM THƠ Của Thủy Điền

CHÙM THƠ Của Thủy Điền


CHÙM THƠ Của Thủy Điền

Posted: 28 Nov 2017 03:20 AM PST

CHÙM THƠ Của Thủy Điền

Nhìn Theo

Nhìn theo hình dáng người đi
Mang bao kỷ niệm khắc ghi theo cùng
Kẻ đi, người ở buồn chung
Không gian cũng thế, như dường tái tê
Người đi " Chẳng hẹn ngày về "
Thương thay bao cảnh bộn bề còn đây
Lao đao nào có ai hay
Chôn vùi phận nữ những ngày tuổi xuân
Nhìn theo xa khuất đường trần
Trời như giông bão đang ầm…bên tai
Mưa rơi, nước mắt chảy dài
Một màu tang trắng, đẩm hai má gầy.

30-10-2017

Ghen Với Gió

Tôi lén nhìn em qua nét môi
Nụ cười, ánh mắt, dậy gương soi
Lả lơi, tâm trí dường…chao động
Tim sắt giờ đây đã rã rời

Mến em tự hỏi ?. Lòng tự hỏi
Yêu rồi, có phải. Đúng không ta
Mà sao cứ mãi trông khác lạ
Chiều tím vừa lên, lại nhớ đầy

Ra đứng bờ sông nhìn bên ấy
Trên cầu gội tóc….tóc bay bay
Ngẩn ngơ nhìn gió….đang đùa gió
Ánh mắt hờn ghen khoắc khoải hoài.

Mấy Độ Yêu Người
Yêu em từ mấy độ
Xuân, hạ lẫn thu, đông
Mai, phượng, hồng, cúc nội
Tôi dường như thuộc lòng

Thế rồi, cũng như không
Em bỏ tôi, lấy chồng
Để một mình đứng ngóng
Nhìn một nửa sang sông

Mai vàng tôi hết thắm
Phượng hồng thôi hết xinh
Thu vàng thêm vàng lá
Tuyết trắng dầy mênh mông

Người về qua sông rộng
Vui thắm đượm tình nồng
Bên người tình mới lạ
Vai kề hẹn trăm năm

Còn tôi nơi bến vắng
Suốt cuộc đời thầm lặng
Buồn, ôm mối tình si
Hỡi ! Ai nào biết chăng !

02-11-2017

Làm thơ như đốt điếu
Ngồi ngơ ngẩn nhìn trời
Mồm nhả từng cuộn khói
Suy ngẫm những chuyện xa…

Viết lên hoa, lên lá
Họa bức tranh vô hình
Đầu tưởng tượng linh tinh
Mà thấy lòng vui lên

Viết văn như nâng chén
Trầm ngâm chuyện xa, gần
Góp gom rồi đo, phân
Viết tràn lên giấy trắng

Trải dài mặt nhân gian
Cho cuộc đời lừa lộc
Xấu quăng vào xó góc
Hay lấy học để đời.

03-11-2017

Giữa Chốn Nầy
(Hai Người Bạn)

Quê tôi sông nước bạc ngàn
Quê anh tuyết trắng, muôn vàn Bạch dương
Đôi ta chung một con đường
Vô tình hội nhập quê hương xứ người
Giờ anh cũng giống như tôi
Cùng là thân phận những người chạy quanh
Cùng mang chiếc áo màu xanh
Cùng bao công việc người dành cho ta
Cùng mang tâm sự xa nhà
Cùng chung điếu thuốc, cốc Trà mùa đông
Khác chăng anh trắng má hồng
Còn tôi năm tháng rã ròng da nâu
Giữa trời đất khách rừng sâu
Sương đêm còn đọng mái đầu cây xanh
Gối quì vứt vội cỏ lành
Vượn phiền, Khỉ trách, cạnh giành thiên nhiên
Chim rừng ủ rũ ưu phiền
Rừng hoang chốn nắng muốn yên một mình
Nai vàng ngơ ngát lặng thinh
Muốn xua đôi kẻ rập rình gần bên
Cọp, Beo hình dáng cồng kềnh
Nằm trong khung sắt mắt trờn nổi ghen.

04-11-2017
Thủy Điền


CHÙM THƠ Của Lệ Hoa Trần

Posted: 28 Nov 2017 03:17 AM PST

CHÙM THƠ CỦA Lệ Hoa Trần

Màu Lá Úa

Kể từ đó, trời dường như hết nắng
Mưa lạnh nhiều ướt đẩm cả đời em
Và, hoa vườn chẳng còn dáng nụ xinh
Chỉ lác đác, xa xa màu lá úa
Em cũng thế, thôi khoe màu áo lụa
Sắc xanh, vàng dần nhạt tiếng thời gian
Hoa đang xinh, dưng bỗng vội héo tàn
Trời khắc nghiệt đổi thay không kịp trở
Anh anh ơi ! Chỉ còn là nỗi nhớ
Tình chúng mình như gió thoảng, mây bay
Ngày như đêm, đêm chạy đuỗi đêm dài
Vầng trăng khuyết cứ nhởn nhơ trước mắt
Trong bóng tối em ôm đầu bật khóc
Sao cuộc đời cứ mãi, vẫn trớ trêu
Thương người ta, thương thật, thật là nhiều
Thế lại nở đan tâm lòng chia cách
Trong khoảnh khắc hỏi lòng? Rồi tự trách
Nhưng làm gì. Thuyền đã nhẹ lướt xa……….!

05-11-2017

Tình Đã Xa Rồi

Lâu lắm, dường như là lâu lắm
Từ đêm gió bấc, lá xa cành
Âm u cả một vùng hoang lạnh
Anh bảo: Tình mình nay cách ngăn

Tim em đau nhói, dòng máu lạnh
Hồn người như tách khỏi châu thân
Tâm cang tan nát, lòng quặn thắt
Trí quẩn như cây sắp lìa cành

Anh đi để lại màu tang trắng
Nước mắt rơi…. chiều, lệ thở than
Không gian cũng thế, dường như khóc
Vạn vật ven đường cũng lặng câm

Nhớ anh, ngày nhớ, đêm nằm mộng
Kẻ ở đầu non, kẻ cuối sông
Cách xa ngàn dặm, trời biền biệt
Mà như đang gói trọn bên lòng

Thức giấc, đêm tàn, nhìn khoảng trống
Người ơi ! Người hỡi, nở bạc lòng
Mơ mơ, mộng mộng vì nhung nhớ
Tình đã xa rồi, thôi chớ mong.

03-11-2017

Đồng Cảm

Hàng thông thưa trải dài theo võng suối
Như nốt nhạc trầm trong bản tình ca
Gợi lên bao hình ảnh nhớ thương nhà
Chiều thu lạnh, áo dầy, đôi sánh bước

Tay trong tay ngước nhìn về phía trước
Anh kể về những ngày tháng tuổi thơ
Trong ký ức cuộc đời luôn thầm nhớ
Xưa là người hay thường mộng với mơ
Chiều một mình ra đứng giữa bơ vơ
Rồi tơ tưởng đếm từng cây, chiếc lá
Lắng nghe từng tiếng động gió xa xa……

Em cũng thế, ngày xưa em cũng thế
Nhìn mưa thu, lá đỗ lúc đêm về
Là mơ ước một tình yêu tuyệt đẹp
Và, từ đó gói lòng, em khép nép
Như tương tư một ảo mộng vô hình.

01-11-2017
Ngày Em Hai mươi Tuổi

Chiều nghiêng- bóng ngã- hoàng hôn
Đường thôn, áo trắng cô đơn một mình
Chiếc xe cũ kỹ bạn tình
Ngược, xuôi hai buổi bình minh, chiều tà

Tháng mười bát ngát đồng xa
Lúa non vờn ánh, ngân nga trên đồng
Mưa thu hoà lẫn cơn giông
Nhìn ai qua lối tơ lòng dậy thương

Ngày ngày cắp sách đến trường
Tiếng kêu kẻo kẹt, giữa đường bụi giăng
Chưa vào đến lớp áo nhăn
Chiều về đến ngõ tối tăm đất trời

Cái thời, cái tuổi hai mươi
Dẫu tuy vất vả, nhưng vui vô cùng
Giữa trưa trống đổ "Thùng, thùng "
Hè nhau đứng dưới hai hàng phượng xinh

Trao qua, gởi lại thư tình
Hờn, vui nước mắt. Lặng thinh, cười giòn
Những ngày tuổi trẻ, môi son
Những ngày đẹp nhất vẫn còn vẹn nguyên

31-10-2017

Rượu Tình Chưa Cạn

Đêm tàn, điếu thuốc chưa tàn
Sao người nhanh bước vội vàng ra đi
Đêm tàn, rượu vẫn còn ly
Sao chàng lại vội chia tay ra về
Bên nhau ta đã hẹn thề
Chàng- ta môi thắm, má kề thâu đêm
Chung vui trong cõi thần tiên
Tay nâng, rượu trút liên miên từng hồi
Bao giờ rượu cạn, mềm môi
Bao giờ thuốc đắng thôi vơi hương nồng
Thì ta trở lại phòng không
Cô đơn một bóng lạnh lùng chẳng sao
Tàn đêm, rượu vẫn ngọt ngào
Sao ai lại nở nhổ sào ra khơi
Tàn đêm, thuốc vẫn còn mồi
Sao chàng lại nở đứng ngồi không yên.

31-10-2017
Lệ Hoa Trần


CHÙM THƠ Của La Hà Thạch Trận

Posted: 28 Nov 2017 03:09 AM PST

CHIỀU LĂNG ÔNG

Sài Gòn phố – giữa khung trời tĩnh lặng.
Chiều Lăng Ông bóng đổ tháng năm xanh
Tôi lơ mơ, chìm sâu trên lối nhớ
Tìm bàn tay, run rẩy bước chân hoang.

Ngần ấy năm, thả trôi trong bụi phố
Bỗng giật mình nhìn lá đổ lao xao
Người hành hương, khói lăng mờ cay mắt
Chiều mỏng dần loang loãng nắng hanh hao.

Thương đến vậy – vẫn từ thành phố cũ
Khoác lên màu, bao thay đổi cao sang
Với hiện tại, tương lai tôi lạc lõng
Từng mảnh đời bê tông hóa lợi danh.

Hồi chuông buồn, tiếng ve sầu giữa phố
Hè muộn màng, bãng lãng bóng hoàng hôn
Mưa nghiêng nắng trải vàng trên lá úa
Cụm mây nhòa, nhè nhẹ giọt tàn hương.

VƯỜN XƯA

Vườn xưa vấp lá níu chân
Chiều đi để lại mây ngàn lang thang
Thẫn thờ nhơ nhớ loanh quanh
Hoa cau rụng trắng âm thầm gió đưa.

Úa tàn nhèm nhẹp trong mưa
Thoảng hương đọng lại cuối mùa tình say
Nao nao chiều tím vườn cây
Dặt dè, tôi bước lòng lay lắt buồn.

La Hà phố vắng hoàng hôn
Vừa quen, vừa lạ bồn chồn cỏ may
Mưa dầm rã cánh lá bay
Bạc dòng Bàu tá ngâm đầy nỗi đau.

Đâu rồi sim tím thuở nao ?
Đâu rồi rừng cấm phi lao nghẹn ngào ?
Đá xanh lịm buốt bên cầu
Góc trời tĩnh mịch, tôi sầu tiếc thương.

BẠN ĐẾN THĂM

Bạn đến thăm tôi trên đôi nạng gỗ
Quay quắt chiều, thương tích buổi tàn đông
Thành phố mới, nhưng lòng người rỉ sét
Nghe bùi ngùi, mặn chát giữa mênh mông.

Trong hồi ức, người thuyết trình mắt biếc
Dáng hiên ngang cao giọng nối vòng tay
Sân đại học những tâm hồn mới lớn
Hào khí lên đường, chung tiếng hát ra đi.

Bạn để lại một phần nào thân thể
Chiến trường Tây Nam, góp máu thu xưa
Hương cỏ úa, gậy khuya về rất khẽ
Nhát dao đời, nghiêng bóng rã rời đưa.

Ta đã cháy khi tuổi đời rất trẻ
Những rạng ngời, nóng bỏng ước mơ xanh
Chiều Văn Khoa hôm nay vàng lá đổ
Bạn và tôi héo lụm, nhịp đời nhanh.
LA HÀ THẠCH TRẬN


No comments:

Post a Comment