Chùm thơ Bùi Đức Ánh (Tp HCM)
GÓC NHỎ LIÊU XIÊU
Ngàn năm con sóng bạc đầu
Ngàn năm mây trắng về đâu hỡi người
Ta tìm nhau cả cuộc đời
Sao lời hò hẹn nối lời chia ly
Biển con xanh thẳm làm chi
Trời còn lộng gió mỗi khi sang chiều
Không ai nỡ trách tình yêu
Chỉ thương góc phố ngày liêu xiêu buồn!
MÔI HẠ
Mùa hạ nắng đã giục màu sen mới
Nắng cũng nồng hơn, gió cũng gầy
Môi em từ độ không gặp lại
Gọi từng cánh phượng tuổi đôi mươi!
CUNG ĐÀN
Phố xưa rơi nỗi đìu hiu
Tiếng chim muộn gió liêu xiêu mây ngàn
Có người con gái lang thang
Nghe xong xa thẳm cung đàn chậm buông
Ta đi cho bớt ngày buồn
Chiều ngây ngất hạ còn vương nắng dài
Ta đi cho kịp bước ai
Đã từng gửi bóng dáng phai nhạt tình
Em về phương cũ một mình
Có thương kẻ gửi đức tin muôn trùng
Em về còn nhớ ta không
Giữa mênh mông nhắc mênh mông chia lìa!
HƯ ẢO TÌNH YÊU
Tôi muốn quên em nhưng không thể
Bao năm dài ngây ngất cơn mưa
Chiều vẫn chiều bóng ai lay động
Níu thời gian chầm chậm sông mơ
Như một chuyến hành hương ký ức
Tôi nhớ về em bạc mái đầu
Trái tim khép cửa ngàn giông gió
Làm sao che kín được nỗi đau?
Tôi muốn quên em nhưng không thể
Cuộc tình cồn cào phía mất nhau …
BÓNG XƯA
Ngỡ ngàng lạc ngõ hẹn xưa
Bóng cây rũ xuống cơn mưa hôm nào
Ta tìm nhau khắp chiêm bao
Vẫn không níu kịp đời đao khuyết dần
Nửa âu lo, nửa ngập ngừng
Chợt thương áo ướt nỗi buồn cách xa!
THONG DONG KÝ ỨC
Một chiều nắng tắt ngàn khơi
Người về ngỡ tối ru hời chiêm bao
Còn không tiếng hát năm nào
Còn không ánh mắt đã hao khuyết buồn.
Em xưa gót nhỏ mù sương
Em xưa tình lặng trên đường mất nhau
Đã nghe tàn những giấc đau
Sao không gọi được những âu yếm hờ.
Đã nghe vắng những bến bờ
Sao chân rong ruổi còn mờ mịt yêu
Đành an ủi gió hắt hiu
Đánh tha thứ mộng ít nhiều rủi may!