TRÀ THANH LAM
Tên thật: Võ Văn Sữu
Quê: Nghệ An
Hiện ở: Thị trấn La Hà,Tư nghĩa, Quảng Ngãi
Nguyên Giảng viên Trường ĐH Tài chính – Kế Toán Quảng Ngãi
Đt : 0905845037
email: trathanhlam@gmail.com
Có thơ đăng trên báo tạp chí.
Chùm thơ Trà Thanh Lam:
Hoàng Sa mãi của mẹ Việt nNm
Bốn mươi năm vẫn không nguôi suy nghĩ
Hoàng Sa trở thành ngàn tiếng vọng xót đau
Đôi mắt Mẹ vẫn quầng sâu ứa lệ
Quấn khăn tang trên ngọn sóng bạc đầu
Máu anh hùng đã nhuộm đỏ biển sâu
Càng mất mát, càng sục sôi ý chí
Quân xâm lược nhớ Chi Lăng thuở ấy
Dân tộc này quyết bảo vệ biên cương
Lịch sử mãi còn chiến thắng Bạch Đằng Giang
Dân tộc oai hùng trẻ già không lùi bước
Dẫu bây giờ chúng ta chưa giữ được
Con cháu sau này sẽ tiếp bước cha ông
Tổ quốc mình có nhiều núi và sông
Chạy mãi theo một chiều dài biển cả
Hoàng Sa thân yêu và bao hòn đảo nhỏ
Là Tổ quốc muôn đời của nước Việt Nam ta.
Chín mươi triệu người lòng dạ xót xa
Bên dãy Trường Sơn rộng dài hùng vĩ
Năm tháng đau thương bao nhiêu chiến sỹ
Đã hy sinh trên sóng nước Hoàng Sa !
54 dân tộc này luôn hướng đảo xa
Ngàn năm sau vẫn kiên trì bảo vệ
Dù phải trả bằng máu xương bao thế hệ
Quyết hy sinh cho lãnh hải vẹn toàn .
Hoàng Sa ơi, mãi mãi vẫn còn
Hồn dân tộc thấm vào lòng biển cả
Tổ quốc đêm ngày lắng nghe con sóng vỗ
Hoàng Sa ngàn đời vẫn của Mẹ Việt Nam .
2.2014
Mẹ tôi
Mẹ tôi tóc đã hoa râm
Giường kê thấp xuống cho gần đất hơn
Lên đồi ngại bậc dốc trơn
Đi xa sợ té " tay vươn giữa trời".
Một vai gánh nửa cuộc đời
Đắng cay mẹ nhận, ngọt bùi dành con
Chác chao duyên phận chẳng tròn
Nước cô đơn
Gội,
tóc buồn trắng rơi
Khổ đau dấu kín vào người
Trắng trong ngọn nến giữa đời lắt lay
Sông sâu, sóng cả đò đầy
Con thuyền đơn độc những ngày bão dông.
Các con đứa Bắc, người Đông
Một mình Mẹ với cánh đồng lúa ngô
Những khi sóng gió bất ngờ
Mẹ đau, đau cả
bến bờ
bãi sông…
Một đời Mẹ cứ ngóng trông
Câu thơ khắc khoải nối vòng tay ôm
Bước đi giờ đã run run
Hai chân thật, một "chân khôn" dò đường…
90 Mẹ vẫn tinh tường
Câu thơ, điệu Ví đêm trường ngân nga…
Đời Sông lắng mãi phù sa
Sáng mưa trưa nắng chiều tà mây bay
Hoàng hôn sẽ đến mỗi ngày .
2/2014
Đau thương
Một thời đất nước tang thương
Mất cảnh giác!
An Dương Vương lụi tàn
Loa Thành chết chóc, khóc than…
Thủy triều đỏ…
ngỡ máu tan…
Biển sầu!
Hồn Trọng Thủy – xác Mỵ Châu
Mây tan tác …
biển bạc đầu…
Vì ai?
Ngọc trong đau đớn lòng trai
Hồn Vua ôm hận, đã vài ngàn năm…
Kim Quy buồn bã bặt tăm…
Nghẹn ngào sóng chỉ trở trăn một mình
Đau thương vì một cuộc tình
Nước nhà ngày ấy nghĩ mình hôm nay.
- 2010
Hoa cau
Tôi trở về khu nhà cũ ngày xưa
Tiếng chim hót trong vườn cau nở trễ
Luống trầu ơi sao vẫn xanh đến thế ?
Duyên cớ chi hoa cau trắng lại buồn ?
Em đến thì, nên em phải bén duyên
Anh không buồn can chi mà dụi mắt
Đàn chim cứ ngõ nhà em mà hót
Để ai buồn ?
giọt lệ cứ rưng rưng …
Ngày xưa ơi !
sao ta chẳng hiểu mình !
Tằm vẫn nhả tơ, mưa rơi, én liệng…
Anh nhớ em mắt cười lúng liếng
Tiễn đưa người…
đẫm lệ…
nón che nghiêng !
Anh trở về trước ngõ đã từng quen
Đời chinh chiến bao thăng trầm nếm trải
Bao khát vọng, bao tình yêu – chờ đợi
Để dành em –
nay vô nghĩa mất rồi .
Mùa xuân về vời vợi những buồn vui …
Tôi lặng lẽ bên gốc cây vườn cũ
Âm thầm một mình…
chôn vùi quá khứ !
Rồi ra đi…
hoa cau trắng …
nhạt nhòa …
16.1.2014
————————