NHẬT NGUYÊN
Tên thật: Đoàn Thị Mỹ Hiền
Sinh năm: 1984
Quê: Tịnh Phong, Sơn Tịnh
Hiện ở: Trường Thọ, Tịnh Phong, Sơn Tịnh
Email: meo.ngo61@gmail.com
Chùm thơ Nhật Nguyên:
Khát vọng vinh đời!
Mặt trời hé rạng đằng đông
Xua tan bóng tối, hửng bình minh lên
Bình minh ngày mới tươi xinh
Mang niềm vui đến, xóa tan ưu phiền…
Bao nhiêu khổ nhọc dai truyền
Nhường cho hạnh phúc, nhường cho vinh đời!
Tâm sự
Nỗi buồn sầu lòng đau khó giãi
Giọt lệ rầu đâu chảy như mưa
Gió lưa thưa bên thềm trước cửa
Thoáng trông đời nhớ vẻ người xưa
Nắng xế trưa ai đưa mà mỏi
Chim, gà rừng đâu gọi vẳng thưa
Buổi chiều mưa lòng đưa lưu lạc
Dạc muôn ngàn ai bạn tiễnđưa!…
Năm canh đời Mẹ
Năm canh thao thức muôn trằn trọc
Mẹ hiền thức trắng cả thâu đêm!…
Buồn lo suy nghĩ bao nhiêu việc
Gánh nặng gia đình trĩu nặng vai
Cả cuộc đời mẹ luôn đau khổ
Chưa một lần được sống thảnh thơi
Vì ai mẹ phải gian lao
Vì ai xót – đắng – xác hao – thân gầy…
Vì ai mái tóc bạc mây
Vì ai mưa nắng sớm mai dặm bề?…
Trăm công, nghìn việc hànghê
Một tay mẹ vác, mẹ bê tảo tần
Cần chi quản nhọc tấm thân
Chỉ mong con cái được phần yên vui…
Biển trời ơn mẹ ai ơi!
Thấu chăng được nỗi đớn đau mẹ hiền
Năm canh rồi lại năm canh…
Cuộc đời mẹ mãi thức vì các con!
Đời cha
Gió đi qua
Mùa xuân chín
Bóng cha yêu,
tóc bạc sớm chiều
Yêu con,
một đời vất vả
Thương vợ hiền,
nghĩa cả sớm hôm
Rồi chuyện tình đời,
khiến cha mãi nghĩ…
Cha đi tìm công lý,
trong lương tri nhân loại
Nước mắt cha,
quyện đêm vật vã
Thế thái nhân tình,
nghiệt ngã đời cha!…
Tình quê
Mưa lên đi cho lúa đồng nở rộ
Ruộng mùa khô đón những hạt phù sa
Nức dân ta nụ cười lên mi mắt
Niềm vui say và hạnh phúc tràn đầy
Anh nắm tay em vào trong câu hát
Ngọt ngào yêu thương hương vị mặn mà
Dẫu khó nhọc ân tình sâu, nặng nghĩa
Mối duyên đời mang chất giọng quê hương
Đất dân cày tháng ngày bao lam lũ
Chân lấm bùn đất nặng giọt mồ hôi
Suối mắt khô ngưng đôi dòng lệ cạn
Hạt cơm vàng bao cay đắng chua chan
Quê hương ta bốn mùa xanh tươi mát
Dẫu đói nghèo vẫn thắm ngát tình thương
Chất chân quê thơm từng trong thớ đất
Hạnh phúc người cày trộn lẫn đau thương
Anh cười nụ, em dịu dàng chim én
Âu yếm nhìn bằng ánh mắt vui say
Muối mặn gừng cay hai tim cùng nhịp
Tình yêu mình hòa quyện với quê hương!…
Khát vọng tuổi thơ tôi
Ước gì về với tuổi thơ
Cho tôi sống lại những ngày hồn nhiên
Một thời trong sáng, bình yên
Cười cười, nói nói chẳng phiền lụy ai
Từng đêm được ngủ giấc dài
Bà yêu kể chuyện, mẹ hiền ru nôi!
Suốt ngày mãi chạy rong chơi
Về nhà nũng nịu khóc nhè mẹ ơi!
Bố thương âu yếm dỗ dành
Cho con quà bánh, búp bê xinh nè
Tuổi thơ đẹp nhất cuộc đời
Tuổi thơ đẹp nhất có lời mẹ ru!
Bây giờ năm tháng mịt mù
Tuổi thơ ngày ấy dần xa mất rồi
Bà tôi nay ở nơi đâu?
Bà đi đi mãi chẳng bao giờ về
Mẹ tôi nay đã yếu người
Bố tôi nay đã mái đầu bạc sương
Từng đêm nặng nỗi tơ vương…
Con thương bố mẹ, nhớ bà khôn nguôi!
Ước gì về với tuổi thơ
Cho tôi sống lại những ngày hồn nhiên
Một thời trong sáng, bình yên
Một thời đẹp nhất tuổi thần tiên cuộc đời!…
Thương lắm quê tôi Miền Trung!
Thương lắm quê tôi Miền Trung của chữ S
Quanh năm mưa, bão, lũ càn…
Lụt lớn…triền miên phả xóm làng
Nhà cửa, ruộng đồng… lầm than trong nước
Bốn bề… dân đau xiết khóc than
Nghề nông vốn đã cơ hàn
Trời sao oan nghiệt gieo màn thiên tai?
Một tấc đất, một tấc vàng
Kỳ công cày cấy, gieo trồng, khai hoang…
Không quản nhọc nắng mưa vất vả
Mồ hôi sa, nước mắt tám đồng xanh
Chắt chiu giữ hạt đất lành
Bát cơm đạm bạc, cháo, rau… qua ngày
Nhọc thân vẫn vững chí dày
Kiên trì, bền bỉ, sức dai, kiên cường…
Vững tâm, chí quyết gió sương
Cả đời cay đắng không sờn ngại chi
Chỉ trông, mong, ước… diệu kỳ
Cầu cho biển lặng, trời an, yên bình!…
Vậy mà, trời cứ vô tình
Nhẫn tâm đổ gió, bão cuồng quê tôi
Nước nổi… cuốn trôi tất cả…
Nhân, của…tan tóc về nguồn
Bàng – hoàng - bi – oan – thảm – thiết…
Xót thương quê tôi mãi họa phiền!