TRẦN THẾ PHƯƠNG
Quê quán: Đức Lợi, Mộ Đức, Quảng Ngãi
Hiện công tác: Hiệu trưởng trường THCS Đức Lợi
Hội viên Câu lạc bộ thơ Trà giang
Địa chỉ liên hệ: Email: thuongsong60@gmail.com
ĐT: 01669928414
Chùm thơ Trần Thế Phương:
CẦU LIÊN LẠC*
Liên Lạc tên dễ thương sao
Mới biết thôi niềm yêu đi vào sâu lắng
Cầu một nhịp bắc qua dòng kênh tươi sắc nắng
Tình yêu trỗi dậy nhân đôi.
Hương lúa ngạt ngào ngọt lịm bờ môi
Như nụ hôn đầu nóng bỏng
Chiều nhẹ xuống gió bềnh bồng đùa tóc ngắn
Em bâng khuâng "bứt lá thả xuôi dòng". **
Đất hiền hòa cười với nắng trời trong
Bàn tay mẹ bao mùa gieo trĩu hạt
Nước kênh nhỏ tháng ngày ôm chân cầu Liên Lạc
Một nhịp cầu – nối hai nhịp thở em, anh.
Gió bên này cầu mang muối biển hiền lành
Thổi vào hồn em bên kia cầu: chất mặn
Anh đi giữa trảng cát dài ngập nắng
Lòng say nồng nàn hương lúa bên em.
Cầu Liên Lạc – cái tên nghe êm đềm
Mãi bây giờ anh mới hiểu
Đất nước nối liền và con người không thể thiếu
Tình thương từ trong tên gọi thân yêu.
* Cầu nối giữa xã Đức Thắng và Đức Lợi, Mộ Đức
Thơ Trần Cao Duyên
CHIẾC CẦU CAO*
Anh ở bên này một vùng sim tím,
Nhà em bên kia miền quê thoảng hương cau.
Con kênh đầu làng ngày tháng gặp nhau,
Có chiếc cầu Cao bằng tre nối tình yêu hai đứa.
Đôi bờ cầu tháng năm bùn chất chứa
Em hỏi anh cầu có tự bao giờ?
Vuốt tóc em thương câu hỏi ngây thơ,
Câu hỏi gợi trong anh lời ca dao buồn năm tháng.
Ai qua cầu ngả nón đã trôi vào dĩ vãng,
Dạ sầu riêng không còn nữa đâu em.
Hương cau nhà em thoang thoảng từng đêm,
Nhặt trái sim anh nhớ thương vô hạn.
Ngày vào đông nước về lai láng,
Chân cầu run hai đứa ngóng trông nhau.
Rồi chiều nay như những buổi chiều,
Hai đứa tìm sang gặp giữa cầu kỷ niệm.
Chiếc cầu tre – cầu vồng mang sắc tím,
Đã trở thành cầu mới xi măng.
Ngồi giữa cầu chung bóng ngắm trăng,
Em hỏi anh cầu còn mang tên cầu Cao không nhỉ?
Sân trường qua bao mùa phượng vĩ,
Đôi bờ cầu bùn còn đọng không anh?
Nước mùa đông trôi về dòng kênh xanh,
Không còn làm chân cầu run sợ.
Và chiếc cầu mất rồi lời than thở,
Của đôi bờ hai đứa ngóng trông nhau.
Niềm nhớ thương không phải đợi nhau lâu,
Hương cau trổ quyện màu sim tím.
Cuộc sống mến yêu như tình đầu âu yếm,
Nụ hôn nồng từ độ mới nâng niu.
Ngắm khuôn mặt em khuôn mặt diễm kiều,
Đôi mắt sáng lên chiếc cầu xây mới.
Và chiếc cầu vẫn mang tên cầu Cao thuở ấy,
Nhưng không còn những ngày,
Đứng đôi bờ hai đứa ngóng thương nhau!
* Cầu nối giữa hai thôn của xã Đức Thắng, Mộ Đức
LỐI XƯA
Anh chẳng còn gì hơn,
Ngoài con đường này kỷ niệm.
Con đường tháng ngày giăng sắc tím,
Và bên lề cỏ dại lên xanh.
Chuyện chúng mình giờ đã tan tành,
Bóng nhỏ, sao khuya nghiêng buồn trên nhật ký.
Có phải tạo hóa ban điều phi lý,
Yêu nồng nàn rồi chia xa.
Con đường ngày nào in cặp chân qua,
Nay còn dấu hài thổn thức.
Em thì xa khung trời xa lắc,
Anh một mình nhả khói thuốc lẻ loi.
Tình đã cho ai nỡ đi đòi,
Nhưng có lúc giận hờn lên ánh mắt.
Trả lại tập thư và khoảng trời trong vắt,
Giữ làm gì tiếc nuối thêm thương!
Anh chẳng còn gì hơn ngoài con đường,
Mang dáng hình em con người xưa trong trắng.
Anh thầm tin mỗi giờ trống vắng,
Em nghĩ về con đường đất ta qua.
Con đường còn lại ánh trăng ngà,
Anh vẫn thương em không một lời trách móc.
Bởi anh biết có những đêm em khóc,
Về tình yêu xưa và cuộc sống bây giờ.