Bùi Đức Ánh (Tp HCM)
SÔNG TRÀ NGÀY CÁCH MẶT
Lại nhớ sông Trà trong se lạnh riêng tư
Mùa hạ đã mang tuổi thơ xa khuất
Ta lớn lên mưa giăng
Ta lớn lên nắng khát
Phiên chợ nghèo áo vá dắt nhau đi
Không dám hỏi ai bến sông hò hẹn
Quảng Ngãi ơi, dáng nhỏ đã theo chồng
Chẳng lẽ khóc một mình góc tối
Cho ngày xưa bịn rịn gió nồm
Ta ru ta phận mỏng
Ta ru quê yên lành
Còn em mây trắng bây giờ về đâu ?
NHỚ TRƯỜNG XƯA
Mỗi lần về Quảng Ngãi
Nôn nao nhớ trường xưa
Bụi phấn mờ năm tháng
Con đường mờ nắng mưa.
Trường xưa vẫn lặng lẽ
Đời đổi tên âm thầm
Người qua mùa giông bão
Gọi mãi miền bâng khuâng.
Học trò đi mấy ngả
Bục giảng rưng rưng buồn
Từng lời ca thức dậy
Mây trắng một tâm hồn !
NGÕ ĐỢI
Nắng dài đến tận hoàng hôn
Sắc hoa như lửa
Ngày buồn
Vắng nhau
Anh ngồi tàn một nỗi đau
Sao con đường cũ vẫn màu nhớ nhung?
ĐI DỌC CHIỀU PHAI
Theo mùa hạ về quê
Tiếng ve treo ngọn gió
Ngôi trường xưa ngói đỏ
Rêu xanh những mong chờ
Bục giảng thời xanh ngát
Học trò đi muôn phương
Bài thơ ngày trẻ dại
Em còn thấy vấn vương ?
Tôi trở lại năm nào
Đi dọc bao kỷ niệm
Tán phượng già không hẹn
Rơi chiếc lá vô tình !