Friday, May 16, 2014

Tuyển V-H 26/ NGUYỄN TRUNG HIẾU - 6 - 7

Tuyển V-H 26/ NGUYỄN TRUNG HIẾU - 6 - 7

Link to CÂU LẠC BỘ THƠ TRÀ GIANG

Tuyển V-H 26/ NGUYỄN TRUNG HIẾU

Posted: 16 May 2014 02:03 AM PDT

son tay2

 

NGUYỄN TRUNG HIẾU (Tp Quảng Ngãi)

Phía trước mặt trời lên

Khi có mặt trời
Chưa có anh và em
Tiếng mang ”tác” trước tiếng gà gọi sáng
Núi trong mây, rừng cháy nắng
Đak Ring lặng lẽ xuôi dòng
Và khi mặt trời khuất dãy Ta Man
Đêm đổ xuống bịt bùng hoang dã.

Từ lúc có con người đến ở
Có anh và có em
Mặt trời dẫu muốn ngủ trước đêm
Vầng sáng diệu kỳ mọc dậy
Thủy điện Ta Man
Soi bóng dòng sông, thác quẫy
Tiếng xe reo
Hối hả công trường
Con trẻ ríu ran
Lao xao
Người như hội.

Ơi đất Đak Ring! ơi bao con suối
Ơi Ta Man, phía ấy mặt trời lên.

Màu xanh – Thời gian

Một chiếc lá vàng rơi
Màu xanh dường không đổi
Đôi khi ta vô tình
Để một ngày ở lại

Trong cơn đau nghiệt ngã
Càng hiểu hơn lòng em
Người nối dài nhịp sống
Ngày thường ta dễ quên

Câu thơ nào đẹp vậy
Xanh suốt cùng thời gian
Em trong anh một nửa
Như vầng trăng trong ngần

Lòng không sao nói hết
Nỗi khát khao mùa xuân.


Tuyển V-H 21-25/ Tác giả người Quảng Ngãi đã mất

Posted: 15 May 2014 08:05 PM PDT

Chùm thơ một số tác giả người Quảng Ngãi đã mất:

10366270_495575493877790_7119855625700021909_n

 

BÍCH KHÊ

Tỳ bà

Nàng ơi! Tay đêm đang giăng mềm
Trăng đan qua cành muôn tay êm
Mây nhung pha màu thu trên trời
Sương lam phơi màu thu muôn nơi

Vàng sao nằm im trên hoa gầy
Tương tư người xưa thôi qua đây
Ôi! Nàng năm xưa quên lời thề
Hoa vừa đưa hương gây đê mê

Cây đàn yêu đương làm bằng thơ
Cây đàn yêu đương run trong mơ
Hồn về trên môi kêu: em ơi
Thuyền hồn không đi lên chơi vơi

Tôi qua tim nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang

Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi

Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu

Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông.

 

Tranh lõa thể

Dáng tầm xuân uốn trong tranh Tố Nữ,
Ô tiên nương! nàng lại ngự nơi nầy?
Nàng ở mô? Xiêm áo bỏ đâu đây?
Ðến triển lãm cả tấm thân kiều diễm.
Nàng là tuyết hay da nàng tuyết điểm?
Nàng là hương hay nhan sắc lên hương?
Mắt ngời châu rung ánh sóng nghê thường;
Lệ tích lại sắp tuôn hàng đũa ngọc.
Ðêm u huyền ngủ mơ trên mái tóc.
Vài chút trăng say đọng ở làn môi.
Hai vú nàng! hai vú nàng! chao ôi!
Cho tôi nút một dòng sâm ngọt lộng.
Ôi lồ lộ một tòa hoa nghiêm động!
Tôi run run hãm lại cánh hồn si…
Ồ hai tay rơi chén ngọc lưu ly;
Ồ hai chân nở màu sen ẻo lả;
Cho tôi nàng! cho tôi nàng! tất cả?…
Tôi miên man uống lại mộng quỳnh dao
Cho đê mê, chới với, hồn lên cao,
– Một tinh cầu sẽ tan ra biển lệ.
Tiên nương hỡi! nàng sống trên thế hệ,
Bóng thời gian phải quỵ dưới chân nàng -
Xuân muôn đời di dưỡng giữa vùng tang!
Gương phép tắc suốt soi ngàn mộng ảnh!
Cớ làm sao nâng niu bầu giá lạnh,
Ấp tranh người, lơ đãng ngắm thi nhân?
Hay nàng nhớ nhung gác phượng đền lân?
Hay nàng ước mơ tình trong trắng ngọc?
Ôi! nàng ôi! Làm sao nàng chẳng khóc
Người thi nhân, vẻ đẹp của khiêu dâm -
Trăng thanh tịnh còn lóng trong thơ câm,
Nhạc vô minh hằng sôi trên nét chữ?
Ôi! Nàng ôi! thốt lên, lời ngọc nữ,
Lời trân châu rúng cả phiếm lòng tôi…
Ngọc Kiều! Ngọc Kiều! Ðến cặp song đôi
Cho tôi đọ vẻ hương trời sắc nước;
Vẻ huyền diệu ứ men say lướt mướt;
Vẻ yêu tinh dồn giận thấu vô gan;
Ta thiếp đi – trong một phút mê loàn
Xuống muôn đợt rồi bay lên tột bực…

 

TẾ HANH

Nhớ con sông quê hương

Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre.
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè,
Toả nắng xuống giòng sông lấp loáng.
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỷ niệm của dòng trôi?
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ,
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ,
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhả
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non bơi lội trên sông.
Tôi giơ tay ôm nước vào lòng,
Sông mở nước ôm tôi vào dạ
Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng,
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn gió biển
Lại trở về lưu luyến bên sông;

Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc,
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng,hai tiếng "miền Nam"
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng,
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc;
Tôi nhớ cả những người không quen biết.
Những buổi trưa tôi đứng dưới hàng cây,
Bỗng nghe dâng một nỗi tràn đầy;
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy, hồn tôi như suối tưới.
Quê hương ơi! Lòng tôi cũng như sông.
Tình Bắc Nam tuôn chảy một dòng,
Không ghềnh thác nào ngăn cản được.
Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước.
Tôi sẽ trở về sông nước của quê hương.
Tôi sẽ trở về sông nước của tình thương.

 

Vườn xưa

Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh
Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc
Hai ta ở hai đầu công tác
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?

Hai ta như ngày nắng tránh ngày mưa
Như mặt trăng mặt trời cách trở
Như sao hôm sao mai không cùng ở
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?
Hai ta như sen mùa hạ cúc mùa thu
Như tháng mười hồng tháng năm nhãn
Em theo chim em đi về tháng tám
Anh theo chim cùng với tháng ba qua.

Một ngày xuân em trở lại nhà
Nghe mẹ nói anh có về anh hái ổi
Em nhìn lên vòm cây gió thổi
Lá như môi thầm thì gọi anh về
Lần sau anh trở lại một ngày hè
Nghe mẹ nói em có về bên giếng giặt
Anh nhìn giếng giếng sâu trong vắt
Nước như gương soi lẻ bóng hình anh

Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh
Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc
Hai ta ở hai đầu công tác
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?

 

NGUYỄN VIẾT LÃM

Hạ Long đêm bốc vác

Tàu chúng ta không chỉ mang quặng mỏ
Mang cả vầng trăng ra giữa Hạ Long
Còi tàu khuya xé trời lay đá ngủ
Núi gửi chuyền nhau tiếng vọng vang lừng

Nghìn cụm núi phục mình trên mặt nước
Đảo nằm yên hay những khúc lưng rồng?
Tim biển đập dưới chân người bốc vác
Đớp ánh lân tinh con cá lượn vòng

Ta cắm vững bàn chân trên biển rộng
Vai ghép cầu cho quặng chuyển ra khơi
Tàu bạn đến đô thành trôi giữa sóng
Sáng bừng lên cho Tổ quốc ta vui

Bờ quê hương có ai thương nhớ nhỉ
Đèn Hồng Gai thao thức dãy sao khuya
Yêu đất nước đôi vai càng không nghỉ
Trăng hãy chờ ta, trăng vội chi về

Sương mờ xanh Hạ Long còn lạnh giá
Nhưng mồ hôi mưa xối đổ lưng trần
Tay cần trục theo tay người hối hả
Chưa kịp nhìn trời nước đã sang xuân

Sao mai ơi vội vàng chi dậy sớm
Biển chưa nghe giọng gáy núi Đôi Gà
Trăng dù xế mây hồng dù đã chớm
Vạn tấn hàng nô nức vượt khơi xa

Dang tay đón đầu tiên hơi gió sáng
Tự chân trời thổi nắng tới non cao
Ta xin gửi lòng ta về hải cảng
Với cả niềm vui sóng vỗ thân tàu

 

Nhớ nhà

Lòng như mây nổi lúc xa quê
Nắng cũng tương tư xế trưa hè
Là lúc chim chiều về cuối ngõ
Tiếng bà gọi cháu vọng sau đê

 

NGUYỄN VỸ

Sương rơi

Sương rơi
Nặng trĩu
Trên cành
Dương liễu …
Nhưng hơi
Gió bấc
Lạnh lùng
Hiu hắt
Thấm vào
Em ơi,
Trong lòng
Hạt sương
Thành một
Vết thương!…

Rồi hạt
Sương trong
Tan tác
Trong lòng
Tả tơi
Em ơi !
Từng giọt
Thánh thót,
Từng giọt
Điêu tàn
Trên nấm
Mồ hoang !…

Rơi sương
Cành dương
Liễu ngã
Gió mưa
Tơi tả

Từng giọt,

Thánh thót,
Từng giọt.

Tơi bời
Mưa rơi,
Gió rơi,
Lá rơi,
Em ơi !…

 

Mưa

Mưa
Lưa thưa
Vài ba giọt …
Ai khóc tả tơi,
Giọt lệ tình đau xót?…
Nhưng mây mù mịt gió đưa
Cây lá rụng xào xạc giữa trưa.
Mưa đổ xuống ào ạt, mưa, mưa, mưa!
Thời gian trôi tan tác theo tiếng mưa cười!
Không gian dập vùi tan tác theo tiếng mưa trôi,
Đàn em thơ nhào ra đường, giỡn hớt chạy dầm mưa!
Cỏ hoa mừng nên vận hội, ngả nghiêng tắm gội say sưa!
Nhưng ta không vui, không mừng. Lòng không ca, không hát!
Ta đưa tay ra trời, xin dòng mưa thắm mát.
Tưới vết thương lòng héo hắt từ năm xưa!
Nhưng, ô kìa! Mưa rụng chóng tàn chưa!
Trời xanh xanh, mây bay tan tác,
Ai còn ươm hạt mưa đào,
Lóng lánh trong tim Hoa ?
Ai ươm mơ sầu,
Ôi mong manh,
Trong tim
Ta!

 

ĐINH XĂNG HIỀN

Giản đơn và yên lặng

Tiếng ru người mẹ trẻ nơi nao
Ngọt ngào muôn giấc
Ru cái dịu thơm tỏa khắp
Ché rượu nếp hai cần
Anh và em cùng uống
Như hai bờ suối trong
Lòng anh say mềm
Em vẫn như hoa a – tang
Trắng muốt bên bờ suối
Em không cười chỉ nói
Học đâu lắm cái chữ yêu
Nghe ngọt hơn trái chín
Nồng hơn rượu mạnh
Mà cũng đáng sợ hơn nhiều
Ngực em thoảng hương hoa Pông
Như con nai tơ sưởi nắng
Phải em đợi một tình yêu
Giản đơn và yên lặng
Đất cho ta hoa thơm trái ngọt
Anh muốn học tình yêu của đất.

 

Hát với biển

Biển như bể chàm
Đầu bịt vòng khăn trắng
Tình đời thăm thẳm
Như mắt đen cô gái
Cá voi có ngà
Cá thu như con công
Cùng với cá chim
Múa trong rừng san hô
Ô kìa bạn tình
Con sóc hay tôm hùm
Cá song lấp lánh
Như trăm ngàn con sao
Cá song giữ lửa
Đốt rực ngàn bó đuốc
Tôi hát cùng biển
Tôi đứng với trời
Biển trời vào tim
Đem hát cùng rừng
Ơi bạn tình đẹp.


Tuyển V-H 20/ MAI BÁ ẤN

Posted: 15 May 2014 07:59 PM PDT

ma ba an

MAI BÁ ẤN

Về đâu… người ơi

Dòng sông chảy ngược lên trời
sóng thịnh nộ dội chín tầng cao ngất
những con sông chết
hồn thoát lên trời
kêu cứu !

Rừng rùng rùng chuyển động
cây trốc gốc
nối nhau
bắc thang lên hỏi ông trời
rừng đã khô
rừng đã cháy
núi lở
non mòn
trơ xương
ngước mắt lệ kêu trời không thấu !

Không riêng cá Chép
tất cả loài cá đã hóa Rồng
kể cả cá loòng boong, cá cấn, cá mương, cá mại, cá kiềm, cá móm…
đồng loạt vượt vũ môn
về trời kêu
Nước !
Nước !

Sông khô
rừng cạn
mất nguồn
trời úp mặt khóc ròng
nhà cao tầng chóa lóa

Tầng ô-zôn đã thủng
Loài người tự đưa mình
về đâu?

Sau phồn hoa, sau trần ai

có một khoảng rừng già thay lá mới
ngày em về vá áo tiết trinh
con nai hoang ngơ ngác đứng nhìn
suối ngừng chảy
sữa dâng tràn ngực núi

có một dòng sông trong rất vội
ngày anh về tắm gội bến quê xưa
ngày anh về không có em đón đưa
đường quê mừng mừng tủi tủi

em phiêu dạt thị thành anh lang thang phố xá
phù hoa tung hứng danh lợi rẫy ruồng
đêm nằm mơ tiếng hú vượn đầu truông
ngày nghé ọ đi về trong giấc ngủ

lá rừng ấm êm rạ rơm thơm thảo
thô ráp tay cha độ lượng nhân tình
lòng mẹ quê rộng một bao dung
mõi mòn trông con cháu

dưa cà tình bậu cá bống rút xương
xa quê trường đoạn đoạn trường lụy lưu
sau vòm lá em cười
bên vồng khoai anh hát
mẹ dắt tay hai đứa đến bên sông
này dòng đục này dòng trong
bên ni bồi bên kia lở
hai khúc đời dang dở
tự đê kè bồi đắp lòng nhau.


Tuyển V-H 19/ LÝ VĂN HIỀN

Posted: 15 May 2014 07:41 PM PDT

lý van hian

LÝ VĂN HIỀN (Tp Quảng Ngãi)

Có một mùa khô ở Ratanakiri

Trên bản đồ
Một con lạch nhỏ
Chúng tôi đến: cạn khô
Vết nứt nẻ – dấu cua bò uể oải
(Bỏ lại chăn màn) tiếp tục hành quân.

Trên bản đồ
Màu xanh con suối
Vượt qua bao bình độ
Chúng tôi đến chỉ còn dòng cát trắng
Đá sỏi lô nhô nằm bỏng nắng
(Vứt bớt áo quần) tiếp tục hành quân.

Trên bản đồ
Một cái ao
Chúng tôi đến…
Chút bùn đen váng vất
Hai bên bờ cây khô quắt
Xòe tay!

Chẳng thể quên cái mùa khô năm ấy
Chúng tôi hành quân không có nước bao ngày
Vốc gạo sấy cứ nằm trong miệng
Nước bọt quánh như hồ nuốt mãi không trôi
Chân bước vẹo xiêu ngỡ người không trọng lượng
Đầu ong ong
Mắt nhấp nháy sắc cầu vồng
Ba lô lép kẹp
Chỉ còn vuông vải liệm
Cơ số đạn và võng tăng

Vẫn nặng vô cùng
Ôi cái mùa khô!

Đồng đội tôi nằm ven rừng khộp rừng le
Mắt mở trừng trừng mơ về dòng sông quê nhà xa lắc

Có thằng thảng thốt kêu lên Mẹ
Trước khi úp mặt vào ngực đất xuôi tay.

Bây giờ trở về dân sự
Thỉnh thoảng thấy những người ngắm nhau qua họng súng

Ngôn ngữ lăm le trên cò
Rình ám hại nhau.

Tôi lại nhớ đồng đội mình ngày ấy

Tiếp tục hành quân trong cuộc đời thường.

Thơ tặng Lý phu nhân

Em – tiểu thư con nhà khuê các
Yêu ta xẻ nửa gánh thân trần
Ta bắt chước bậc công hầu nguyên thủ
Phong em làm Lý phu nhân.

Ta vẫn thế gã thất cơ ăn chạc
Mộng hào hoa đà ố buổi hoàng hôn
Vịn vai em ta lần điều nhân nghĩa
Mười năm qua một dạ thương chồng.

Bằng hữu khen cái thằng tốt số
Ngọn cỏ cành cây chẳng chết bao giờ
Cũng vỗ đùi ta gật gù ha hả
Để chặn họng mình đau đáu nỗi âu lo.

Chí lớn làm chi! Chí lớn làm chi!
Cái lon không cạp đáy thùng gạo rỗng
Âm thanh chém dọc ngang mà lòng ta phải đâu chỗ trống
Chỉ tội cho em giật gấu vá thì.

Những bữa phu nhân thức chờ chồng đi nhậu
Móc trăng ghim xô lệch bóng đêm gầy
Ta tỉnh rượu mới thấy mình du đãng
(Đời vốn buồn như sau một cơn say!)

Phu nhân sớm trưa việc làm ná thở
Rong chơi ta nhão mấy con đường
Quảy chồng con em lũi lầm rảo cẳng
Ta đuổi theo bao lần gặp số phận không nương.

Thôi thì năm cùng tháng cạn
Bám vào ngày mai sẽ xóa nợ nần
Mặc người hát lý ngựa ô, lý qua cầu và trăm điệu lý
Ta nghêu ngao riêng mình câu hát Lý phu nhân.


Tuyển V-H 18/ PHẠM ĐƯƠNG

Posted: 15 May 2014 07:30 PM PDT

tran dang

PHẠM ĐƯƠNG (Tp Quảng Ngãi)

Đám đông có lúc

Có lúc
anh giơ tay theo đám đông
mà không cần hiểu
nhất trí trăm phần trăm
sau cú giật mình
không giống một hai ba dzô trăm phần trăm

đám đông ồn ào đám đông to tiếng
đám đông lờ đờ đám đông chết lặng
lúc nào cũng được nhân danh
anh thành kẻ té nước theo mưa
anh thành người khác

có ai ý kiến gì không?
không!
nhất trí trăm phần trăm
cạn ly nhất trí

bao năm anh lẫn vào đám đông
lúc nào cũng sợ mà không biết mình sợ điều gì
sợ cả sự lặng thinh lẫn những nơi to tiếng

rồi một ngày
anh thành đám đông lúc nào không hay
một cánh tay chai sần một cánh tay tê liệt
sau bao lần nhất trí

nhất trí thứ gì
không biết!

Nghe trong chiều

Ngoài kia chiều
Rơi vài giọt gió
Không xua nổi cơn ngột ngạt
Căn phòng mười lăm mét vuông
Chật gió từ máy lạnh
Gió giả và lạnh giả
Nhìn đâu cũng thấy giả
Càng ngột ngạt thêm

Bố nhớ con gái
A lô máy bên kia ngoài vùng phủ sóng
Con gái chỉ online trên facebook
Chát chít liên tù tì tám hướng mười phương
Nhưng chẳng bao giờ kết bạn với bố
Đầu gối bố sưng vù thèm một lời thăm hỏi

Con nhớ cha già cô quạnh
A lô máy cố định bên kia tút tút
Hai lần gọi đều nghe số máy này không có thật
Chắc tháng rồi hết tiền trả thuê bao
Cha già cô quạnh thèm một lời thăm hỏi

Nhớ người xa giờ biền biệt phương nào
Ba lô chật một miền quá khứ
Ai đó bảo cố quên là nhớ
Quên làm sao lời từ hạnh nhu mì

Bên kia phố Tây chật ních tiếng cười
Rượu Wishky với đàn bà hở rốn
Bên này phố Ta buôn thúng bán mẹt
Chạy mất dép mỗi khi nghe tuýt còi
Rơi tung tóe trên đường những lọn rau lang
Rơi lã chã trên hè những giọt nước mắt

Ra khỏi phòng xem vịnh đẹp nhất thế giới
Chả thấy gì chỉ vẳng bên tai ngoài vùng phủ sóng
Nghe nhói trong lòng số máy này không có thật
Nóng nơi mặt những lọn rau lang vương vãi trên đường

Chợt vần vũ những cơn mưa âm bản.


Tuyển V-H 17/ HỒ NGHĨA PHƯƠNG

Posted: 15 May 2014 06:24 PM PDT

10253933_762508773773835_6117606299292300783_n

HỒ NGHĨA PHƯƠNG (Tư Nghĩa)

Dòng sông quê

Có dòng sông biêng biếc
lặng lẽ đôi bờ
khao khát
cánh buồm lay

Bình Dương* không xa
con nước gợn thủy triều
mơn man miền sóng vỗ
thuyền ai xuôi bến sông mơ

Những bão tố phong ba
quãng đời xuôi ngược
bàn chân trần tuổi thơ
in đậm dấu yêu

Dòng nước xà hai
đục trong bốn mùa mưa nắng
giọt mồ hôi nào
thấm ướt bờ vai

Vầng ráng cuối ngày rực sáng
nâng ly rượu quê nhà
ấm giọng
những câu thơ

Con sông Trà Bồng
chảy vào lòng ta sâu thẳm
vục tay xuống dòng
lành lạnh ngọn gió thu

Ở một nơi rất xa
ông vẫn nhớ về chốn ấy
lũy tre làng mái rạ
chiếc thuyền câu

Ơi dòng sông xưa
đẹp muôn câu hát
bồng bềnh
bến nước sông quê.

* Quê hương nhà thơ Tế Hanh.

Đợi nhau

những con sóng
va vào ghềnh đá
ầm ào thường ngày
lao xao dập duềnh
bềnh bồng… bồng bềnh
nước cuộn dòng hờn dỗi
duyên tình bàng bạc sóng xô.

Đảo nhỏ đảo to
nhô lên từ biển
màu xanh của lá
màu xám của đá
ta phải lòng nhau
ôm chặt đất trời
giữa bão dông sấm chớp
giữa hanh hao nắng vàng
hòn Bà đợi hòn Ông*
ngàn năm vẫn đợi…

Da người dân chài rám nắng
bàn chân, đôi tay chai sùi
giọt mồ hôi đọng ướt trên lưng
dô hò… chài lưới giăng câu
một thời trai trẻ nông sâu hải hồ
ba lí tình tang… dô hò
tôm cua mực cá… dô hò kéo lên!

Những con tàu lênh đênh
sóng dạt về đâu
chiều vơi lành lạnh
em và ta đợi nhau…
cõi mộng thiên đàng
sông – biển reo ca.

* Cửa biển Sa Cần – Quảng Ngãi.


Tuyển V-H 16/ VŨ HẢI ĐOÀN

Posted: 15 May 2014 06:05 PM PDT

10348622_288891451286820_6763896896954438166_n

VŨ HẢI ĐOÀN (Đức Phổ)

Nỗi đau còn đó

Điôxin chất độc da cam
Giặc Mỹ rải khắp miền Nam bản làng
Núi rừng cây lá úa vàng
Suối, sông nhiễm độc truyền sang cho người…
Chiến tranh chấm dứt lâu rồi
Còn gieo tai họa cho đời trẻ thơ?
Những đứa trẻ khù khờ bệnh tật
Vì cha mẹ nhiễm độc da cam
Nhìn con đau xót ruột gan
Đứa thời dị dạng, đứa mang tật nguyền
Đứa ngớ ngẩn như điên, như dại
Đứa tinh khôn liệt bại chân tay
Đứa nằm co quắp tháng ngày
Đứa mù, câm điếc, khổ thay nỗi đời!
Chiến tranh chấm dứt lâu rồi
Còn gieo tai họa cho người khổ đau?
Thương người chung sức giúp nhau
Người nhiễm chất độc – nỗi đau gia đình…

Chia tay nhau chiều mưa

Chia tay nhau – chiều mưa
Mưa rơi – hay nước mắt rơi
Giọt ân tình – mưa Bắc
Giọt thương nhớ – mưa Nam

Vì nhiệm vụ chiến trường
Kẻ đi – Người ở lại
Dù phải xa nhau mãi
Vẫn không quên chiều mưa

Một chiều mưa – tiễn đưa
Chia tay nhau đường phố
Dưới màu hoa phượng đỏ
Như lửa đốt cháy lòng!