TRẦN CAO DUYÊN
Quảng Ngãi mùa xưa
Trong thành phố này có thị xã ngày xưa
Trong thị xã ngày xưa có vườn thơ biêng biếc
Những vòng xe chậm đều bâng khuâng trên đường Nguyễn
Em khẽ hát câu gì mà nốt lá thầm rơi
Thị xã ngày thiếu em thừa chống chếnh chơi vơi
Mưa thấp mưa cao rạt rào mái phố
Bong bóng nước vỡ nhòa con mắt nhớ
Hiên nhà không quen giữa chiều không em
Khi tôi bắt đầu yêu thị xã êm đềm
Là lúc cơn bão em nghiêng tôi đầy bất trắc
Em thật gần rồi cũng em xa lắc
Chuông nhà thờ hư không từ phía Chúa dang tay
Trong thành phố mùa xuân còn một chút sương bay
Còn một nhánh sầu đông nguyên xanh cành lá cũ
Thương khoảng trời em mờ bóng chim di trú
Tôi dắt tôi đi tìm chút Quảng Ngãi mùa xưa.
Cảm xúc tháng tư
Sau ô cửa tháng tư là khoảng trời mênh mang
Gấp sách lại đi em. Ra ngoài chơi với cỏ
Vừa đủ lao xao vòm cây ngày biếng gió
Ghế đá em ngồi xõa tóc phía mây xa
Có điều gì chưa kịp gởi tháng ba
Em ngoái lại: đường xưa mùa đã rụng
Hát vài câu thôi em – về những gì khuất lấp
Góc trời xa, đời vẫn gọi em đi
Ngồi với tháng tư xanh trên vạt cỏ nhu mì
Dưới thảm cỏ là nâu lành đất mẹ
Em sẽ thấy dịu dàng trong ngực trẻ
Khi thời gian vừa gởi một cánh thư
Hái một nụ hồng chào xanh ngát tháng tư
Nghe ngày mới chia tay tờ lịch cũ
Sáng chủ nhật cà phê vườn trong phố
Em có thấy chồi non vừa mở lá không em?