Wednesday, June 24, 2015

37/TGII- TRÀ THANH LAM - 3 - 4

37/TGII- TRÀ THANH LAM - 3 - 4

Link to CÂU LẠC BỘ THƠ TRÀ GIANG

37/TGII- TRÀ THANH LAM

Posted: 24 Jun 2015 12:03 AM PDT

lam

TRÀ THANH LAM

Tên thật: Võ Văn Sữu

Quê: Nghệ An

Hiện ở: Thị trấn La Hà,Tư nghĩa, Quảng Ngãi

Nguyên Giảng viên Trường ĐH Tài chính – Kế Toán Quảng Ngãi

Đt : 0905845037

email: trathanhlam@gmail.com

Có thơ đăng trên báo tạp chí.

Chùm thơ Trà Thanh Lam:

Hoàng Sa mãi của mẹ Việt nNm          

Bốn mươi năm vẫn không nguôi suy nghĩ   

Hoàng Sa trở thành ngàn tiếng vọng xót đau

Đôi mắt Mẹ vẫn quầng sâu ứa lệ

Quấn khăn tang trên ngọn sóng bạc đầu 

Máu anh hùng đã nhuộm đỏ biển sâu 

Càng mất mát, càng sục sôi ý chí 

Quân xâm lược nhớ Chi Lăng thuở ấy 

Dân tộc này quyết bảo vệ biên cương 

Lịch sử mãi còn chiến thắng Bạch Đằng Giang

Dân tộc oai hùng trẻ già không lùi bước 

Dẫu bây giờ chúng ta chưa giữ được   

Con cháu sau này sẽ tiếp bước cha ông 

Tổ quốc mình có nhiều núi và sông

Chạy mãi theo một chiều dài biển cả

Hoàng Sa thân yêu và bao hòn đảo nhỏ

Là Tổ quốc muôn đời của nước Việt Nam ta.

Chín mươi triệu người lòng dạ xót xa 

Bên dãy Trường Sơn rộng dài hùng vĩ

Năm tháng đau thương bao nhiêu chiến sỹ   

Đã hy sinh trên sóng nước Hoàng Sa !  

54 dân tộc này luôn hướng đảo xa     

Ngàn năm sau vẫn kiên trì bảo vệ  

Dù phải trả bằng máu xương bao thế hệ

Quyết hy sinh cho lãnh hải vẹn toàn .

Hoàng Sa ơi, mãi mãi vẫn còn

Hồn dân tộc thấm vào lòng biển cả  

Tổ quốc đêm ngày lắng nghe con sóng vỗ  

Hoàng Sa ngàn đời vẫn của Mẹ Việt Nam .

                                                    2.2014 

         Mẹ tôi

Mẹ tôi tóc đã hoa râm

Giường kê thấp xuống cho gần đất hơn

Lên đồi ngại bậc dốc trơn

Đi xa sợ té " tay vươn giữa trời".

             Một vai gánh nửa cuộc đời  

             Đắng cay mẹ nhận, ngọt bùi dành con

             Chác chao duyên phận chẳng tròn  

             Nước cô đơn 

             Gội,

             tóc buồn trắng rơi    

Khổ đau dấu kín vào người

Trắng trong ngọn nến giữa đời lắt lay

Sông sâu, sóng cả đò đầy

Con thuyền đơn độc những ngày bão dông.

Các con đứa Bắc, người Đông

Một mình Mẹ với cánh đồng lúa ngô

Những khi sóng gió bất ngờ

Mẹ đau, đau cả

bến bờ

bãi sông…  

Một đời Mẹ cứ ngóng trông

Câu thơ khắc khoải nối vòng tay ôm

Bước đi giờ đã run run

Hai chân thật, một "chân khôn" dò đường…

90 Mẹ vẫn tinh tường

Câu thơ, điệu Ví đêm trường ngân nga…

Đời Sông lắng mãi phù sa

Sáng mưa trưa nắng chiều tà mây bay

Hoàng hôn sẽ đến mỗi ngày .

                                                         2/2014

Đau thương

Một thời đất nước tang thương

Mất cảnh giác!

An Dương Vương lụi tàn

Loa Thành chết chóc, khóc than…

Thủy triều đỏ…

ngỡ máu tan…

Biển sầu!

Hồn Trọng Thủy – xác Mỵ Châu

Mây tan tác …

biển bạc đầu…

Vì ai?

Ngọc trong đau đớn lòng trai

Hồn Vua ôm hận, đã vài ngàn năm…

Kim Quy buồn bã bặt tăm…

Nghẹn ngào sóng chỉ trở trăn một mình

Đau thương vì một cuộc tình

Nước nhà ngày ấy nghĩ mình hôm nay.

  1. 2010

Hoa cau

Tôi trở về khu nhà cũ ngày xưa

Tiếng chim hót trong vườn cau nở trễ  

Luống trầu ơi sao vẫn xanh đến thế ?

Duyên cớ chi hoa cau trắng lại buồn ?

Em đến thì, nên em phải bén duyên 

Anh không buồn can chi mà dụi mắt

Đàn chim cứ ngõ nhà em mà hót                          

Để ai buồn ?

giọt lệ cứ rưng rưng …

Ngày xưa ơi !

sao ta chẳng hiểu mình !

Tằm vẫn nhả tơ, mưa rơi, én liệng… 

Anh nhớ em mắt cười lúng liếng

Tiễn đưa người…

đẫm lệ…

nón che nghiêng !

Anh trở về trước ngõ đã từng quen

Đời chinh chiến bao thăng trầm nếm trải

Bao khát vọng, bao tình yêu – chờ đợi

Để dành em –

nay vô nghĩa mất rồi .

Mùa xuân về vời vợi những buồn vui … 

Tôi lặng lẽ bên gốc cây vườn cũ

Âm thầm một mình…

chôn vùi quá khứ !

Rồi ra đi…

hoa cau trắng …

nhạt nhòa …

                         16.1.2014

————————


36/TGII- LÊ NGHỊ ĐỊNH GIANG

Posted: 23 Jun 2015 11:51 PM PDT

Zalo_635684033861622414

LÊ NGHỊ ĐỊNH GIANG

Tên thật: LÊ NGHỊ

Bút danh khác:  Lê Nghị Ghv

Quê: Nghĩa Thương, Tư Nghĩa

Hiện ở: Phường Nghĩa Lộ, Tp Quảng Ngãu

Bác sĩ Bệnh viện đa khoa Nghĩa Hành

ĐT: 0914241431

Email: drlenghi@gmail.com

 

Chùm thơ LÊ NGHỊ ĐỊNH GIANG

 

KÝ ỨC THÁNG TƯ

Này em, đừng chọc ghẹo Tháng Tư
Kẻo phượng dỗi khóc nhè ai dỗ nổi
Tháng Tư đi mang dấu hình tóc rối
Chảy theo sông chở chút nắng hạ về
Đừng bao giờ chọc giận những chú ve
Tháng Tư sẽ chẳng bao giờ tha thứ
Hong nỗi nhớ bên hiên chiều quá khứ
Tháng Tư về – ký ức hóa thiên di
Đừng bao giờ bắt mùa hạ tiên tri
Gánh hành trang Tháng Tư về qua ngõ
Dấu chân sẻ tháng ngày xưa còn đó
Tháng Tư ngồi níu sợi gió đong đưa
Em giấu giùm tôi chút nắng trưa
Một tí chiều hong tóc đợi tan mưa
Và giấu cả yêu thương ngày vụng dại
Đợi Tháng Tư về sỏi đá hóa ngây ngô.

 

CÓ MT MÙA TRONG EM

 

Có một mùa trong em
Ngập ngừng không dám nói
Có một chút sương khói 
Ùa vào mắt em tôi

Có một mùa xa xôi
Chia xa ngôi trường cũ
Bàn tay như có lỗi
Gập vào lại đưa ra

Có một mùa hè xa
Nhặt cánh hoa phượng đỏ
Lén ép vào trang vở
Mắt không nhìn vào nhau

Biết bao mùa hạ sau
Đã phai dòng mực tím
Tóc ngày xưa thắt bím
Giờ đã hóa hoa râm

Gặp lại sau nhiều năm
Phượng vẫn hồng đỏ mắt
Ô hay, ngày gặp mặt
Tay hóa thành vô duyên

Có một mùa để quên
Có một thời tôi nhớ
Không thể là vô cớ
Mùa về trong mắt em.

HÁT DƯỚI GỐC SI

Dưới gốc cây si già
tôi thấy
bóng hình tôi cuộn tròn trong hạnh phúc
Bóng trăng le lói và buồn
rơi xuống quanh tôi những hạt vàng ươm có bóng hình chú Cuội
Tôi cô độc
Trăng cô độc
Cuội già cô độc

Dưới gốc si cô quạnh
tôi thấy mình đang say trong tấm chăn đơn côi ngày tháng
Ấm lạnh lối em về
Bàn chân ngập ngừng
và tôi hát
Cho riêng tôi, 
cho em
cho cả chú Cuội mỏi mòn ngồi đợi
Cuội đợi gì
Đố Trăng có biết
Đố Cuội có hay
Còn tôi biết,
dưới gốc si già tôi hát
bài tình ca không lời
Đợi em.

PHẾ LIỆU

Khi ánh đèn rực sáng
Âm nhạc dặt dìu
Cánh màn nhung cuộn lên
Người ta cười nghiêng ngã
Chú hề mũi đỏ
Nhíu trán cười 
Khán phòng vỡ toạc
Vui
Vui
Ai biết sau cái mũi cà chua là một thân phận buồn không biết nói
Đỏ 
Xanh
Hai mặt cuộc đời
Cái bước chân cố tình ngã nghiêng
Cái vồ hụt ngưỡng bàn tay
Trẻ em cười 
người lớn cũng cười theo
Anh lang thang như chú hề vụng dại
Quàng vai
Nhíu trán
Nghiêng đầu
Chú hề buồn
Em chẳng thể cười, sân khấu cũng buồn theo
Thân phận của cái mũi đỏ và anh
Như nhau
Như những con sóng bạc đầu 
Có 
Không
Hát múa dưới trăng đêm
Khi ánh đèn tắt vụt
Cánh màn nhung khép lại
Anh – chú hề
Nước mắt chảy vào trong
Rao bán như trò đùa số phận
Ai mua phế liệu không
Ai mua phế liệu không…

ĐỒNG VỌNG THÁNG BA

Cái níu tay cuối cùng
Vuột mất
Tháng Ba đồng vọng cuối chiều
Rưng rức nắng, em chao nghiêng phương ấy
Gió hững hờ
Mây lập lững trôi trôi.
Mùa đồng vọng nhớ nụ hôn vội vã
Ướp hương chiều cho tóc đọng sương khuya
Bàn tay héo
Hanh hao ngày tháng ngọc
Xới mòn tâm thức buổi chia xa
Cánh chim thiên di cõng tháng Ba đi mất
Lạc loài trong kí ức hư hao
Em chòng chành ly rượu cưới
Giọt giao bôi đổ toạc phía chân trời
Nghe vỡ vụn
Tháng giêng non tơ mởn
Bởi phía cuối ngày đồng vọng, tháng Ba ơi.
Đồng vọng
Đồng vọng
Anh hát khúc đồng dao gửi nắng về bên ấy
Gởi cả trăng và gửi cả hồn anh
Gửi tháng Ba một chút nhớ thương thầm
Đêm lang bạt nghe chân mình khập khểnh
Dốc cạn bầu – rượu tràn loang loáng đỏ
Anh một mình đồng vọng trái tim anh.


35/TGII- HỒ NGHĨA PHƯƠNG

Posted: 23 Jun 2015 11:41 PM PDT

GAG_0883

HỒ NGHĨA PHƯƠNG

Tên thật: Hồ Văn Minh

Quê: Thị trấn Sông Vệ, Tư Nghĩa

Hiện ở: Thị trấn Sông Vệ, Tư Nghĩa

Công tác Hội VHNT Quảng Ngãi

Email: honghiaphuong@gmail.com

ĐT: 0935561489

Tác phẩm đã xuất bản:

  • Nhật ký thời gian, 2008
  • Dấu chân, 2011

 

Chùm thơ Hồ Nghĩa Phương:

 

Quảng Ngãi ơi!

 

Chiều quê hương nắng về lung linh sương khói

bãi bờ xưa… biêng biếc sắc mây hồng

dòng sông mùa này nước cạn ở nguồn xa

những con thuyền neo bến mà chờ ai.

 

Rồi một mai lũ về trên sông ngầu đỏ

đón bão dông vùng đất quê ta nhọc nhằn

con sông lở bồi nghĩa nặng cùng tình sâu

bốn mùa đục trong cây trái thắm tươi màu.

 

Người ở đâu… hãy về mùa nắng mới

mây kết giăng thành dải lụa trắng bay qua bầu trời

Thiên Ấn niêm hà in bóng dưới dòng Trà Giang

Thiên Bút ngút ngàn bên phố thị bừng vui. 

 

Rồi một mai tạm biệt quê hương yêu dấu

chân trời xa nhớ dòng nước quấn dạ cầu

nơi bến sông có người thao thức đợi trông

vẫn đắp bồi tình quê tận sâu thẳm hồn mình.

 

Bến đợi

 

bến sông kia

hai ta từng hò hẹn

bên An Chuẩn với bờ Tân Thạnh*

bây giờ cửa lở

lại tìm về bến đợi ngày xưa.

 

bến sông quê

cuối dòng dâu bể

nơi gối đầu biển xanh

doi cát chúng ta ngồi

chiều nắng hạ cuối ngày lam bóng nước.

 

cửa sông rộng

xa thẳm cánh buồm giăng

sóng vẫn nhấp nhô

nhoài vào bờ bãi

người chờ người trong mơ.

 

dòng sông Vệ

dẫu cách ngăn

mối tình dài năm tháng

áng mây trời hờ hững

dọc mùa trăng.

 

em chờ người

biết người có đợi không?

mà bên ấy thuyền về đậu kín

ai là người, em tôi thầm gọi

cửa Lở ơi, sao nỡ… đôi bờ!?                                    

 

* Cửa Lở chia thôn Tân Thạnh, Nghĩa An, Tp Quảng Ngãi

                      với thôn An Chuẩn, Đức Lợi, Mộ Đức.

 

Vọng khúc Thu xưa

 

Cứ ngỡ rằng Thu về bến sông tình

mùa Hạ níu bởi chùm hoa mắc cỡ

sắc Thu tươi ngỡ ngàng sông rạng rỡ

cuốn dòng trôi uốn mấy nhịp chân cầu

 

Bến phà xưa còn in dấu chim câu

nơi kỷ niệm nao lòng mình quá vậy

vệt sóng duềnh lên gửi trao tin cậy

chưa hẹn ngày trở lại bến quê hương

 

Mắt người yêu vời vợi ngóng muôn phương

sông trong đục bốn mùa con nước khát

em có nghe gió ru ngàn lời hát

nốt trầm hùng rạo rực bước chân ai

 

Khung cửa mùa Thu lượt giắt trâm cài

nơi bến đợi bóng trăng nào lãng đãng

nỗi nhớ nhung ướt thềm mi dĩ vãng

Chợ Trạm* quê mình vọng khúc Thu xưa.            

  

* "Chợ Trạm" là địa danh cũ nay là thị trấn Sông Vệ, huyện Tư Nghĩa.

 

 

Mưa ngâu tháng bảy

                     

Gửi cho em một chút nắng vàng hanh

Để bây giờ mùa thu về bên cửa

Nghe gió gọi qua hàng cây hoa sữa

Miền yêu thương theo nhịp song hành

 

Tháng bảy mưa ngâu trời vẫn trong xanh

Ngưu Lang một đời đi tìm Chức Nữ

Bốn biển năm châu dấu chân lữ thứ

Biết tìm đâu khi cánh nhạn tung trời

 

Tiễn biệt nhau hoa cỏ nói nên lời

Tràn ngập yêu thương vỗ về se sắt

Hồ nước thiên nhiên nhuộm màu trong vắt

Bóng chiều rơi khúc hát Nghê Thường

 

Chuyện hợp tan như sương khói sầu vương

Bến cũ người xưa thương mùa nước bạc

Con đò bên sông lơ ngơ xiêu lạc

Đợi mong ai mà thu đến mãi chờ

 

Trải lòng mình qua bao lối thực mơ

Ước chi cầu ô ngại ngùng không bắt

Chức Nữ – Ngưu Lang chỉ trong tầm mắt

Vời vợi tìm nhau tháng bảy lại về.

 

Mùa hoa cải

 

Vàng nắng vàng hoa cải

Cánh đồng làng vàng hoa

Con đường ta đi qua

Bao giấc mơ thuở nhỏ

 

Đâu chỉ là lá đỏ

Mà giăng mắc bụi đường

Với chút tình tơ vương

Em lấy chồng ngày ấy

 

Vàng nắng vàng từ đấy

Người đã bước sang ngang

Dẫu có chuyện lỡ làng

Tiếng gọi đò lạc giọng

 

Vẫn biết người trong mộng

Tìm bến đổ vào bờ

Vậy sao ta cứ ngỡ

Em chưa rời bến sông

 

Giã biệt chiều cuối đông

Nắng vàng vừa sưởi ấm

Cánh đồng ươm lấm tấm

Hạt sương rơi hồi đêm

 

Ơi! Mùa hoa riêng em

Ta hái chùm hoa cải

Nụ còn hương trong đấy

Mà người về… xa xăm.

 

 

 

 

 


34/TuyểnTG2- KHÔI NGUYÊN

Posted: 23 Jun 2015 11:23 PM PDT

Khoi nguyên1

KHÔI NGUYÊN

Tên thật: Nguyễn Thị Khôi

Quê: Hành Tín Tây, Nghĩa Hành

Hiện ở: Hành Tín Tây, Nghĩa Hành

Giáo viên Trường tiểu học Hành Tín Tây

ĐT: 0976622597

Email: qoanvanchuong@gmail.com

Có thơ văn đăng trên Tạp chí Sông Trà, báo Quảng Ngãi,

Tạp chí Nha Trang, Báo Giáo dục Thời đại…

Chùm thơ Khôi Nguyên

ĐÁNH THỨC MÙA THU
           

Chiếc lá ngủ quên
Gió thôi tiếng hát

Con đường ngủ quên
Bàn chân đi lạc

Bàn chân ngủ quên
Đá nằm thút thít

Hồn ta ngủ quên
Lãng lơ hồn rớt

Thay lá vàng rơi
Thu vừa chớp mắt …

( 19.4.2015)

MẮC NỢ MỘT DÒNG SÔNG
              
Sông Vệ ơi!
Tôi men theo con sông tìm lại những cọng khói thuốc ướt nhè cơn mưa bụi
Những cánh buồm  ngày ấy về đâu
Dòng sông chong nồm đứng đợi?

Dĩ vãng chạm vào tôi
Âm âm điệu hò ve cong bờ nắng hạ
Nhánh trăng lơ lửng Đèo Bà
Buông lơi cánh vạc
Giật mình chạnh khúc sông thưa.

Bụi mưa bay
Tìm dấu xưa
Tìm mái chèo khua 
Tiếng cười ai bỏ quên bến bãi, hay giấu vào ống tre bờ xe nước?
Chảy dài những giấc mơ xa.

Sợi khói thuốc tắm mưa, vắt vẻo ngọn nồm
Thuyền ai sẽ sàng, buông lời da diết
Chờ tôi gửi câu hò:
– Hò lỡ… hò lơ…

BẾN CÔ THÔN

Anh giấu nỗi buồn ở đâu
Mà chỉ thấy nụ cười dán trên đôi mắt?

Cổ Lũy chiều hè buông chài sợi nắng
Vợi vớt giọt buồn rơi vãi trên sông
Chẳng hiểu giờ ở đó có còn không
Nỗi niềm giấu tên trôi về Cửa Lở?
Mà bên em chiều nay
Thoảng mùi hương ấm nồng một thuở
Khói hành don bơi trong sóng mắt ai cười
Nhớn nhót môi tìm kiếm tuổi đôi mươi
Nghe gió biển thấm vị đời đắng, mặn.

Bên anh chiều nay
Khúc hò khoan dằng dặc
Dỗ giấc mơ tròn
Đong đưa bến bãi
Nhấm nháp một thời thơ dại
Để ta cùng
Tìm lại
Tiếng cười tan đáy nước bến Cô Thôn.
 

SÔNG ĐÊM & EM
 Lục bình trôi 
Có phải về nơi vô định?
Từng khóm xanh bì bõ đi về
Lá nhòa lên không, vớt ánh Sao Khuê
Búi rễ nâu một đời tê tái…

Người đi từ vòm đêm
Chiếc bóng còn ở lại 
Hắt niềm hy vọng mong manh.

Dòng sông bạt màu thiên thanh
Bài thơ nhạt nhoà nước mắt
Ngọn đam mê vừa lụi tắt
Dát vàng ướt mặt sông đêm.

Thuyền câu tròng trành đánh tuổi thơ rơi
Cầu tre đung đưa rụng mấy giọt đời
Tóc sương pha màu mấy cọng
Bìm bịp giật mình để trôi chiếc bóng

Con nước lớn ròng tê điếng tiếng kêu.
                           (01/07/2014)

CON NƯỚC TRÁI MÙA                                                                                        
Mưa tháng tư 

Phù sa non giật mình
Con nước kéo về lũ lượt
Anh và em ngược dòng Sông Vệ
Về thượng nguồn tìm kế sinh nhai
Chợ chiều xa, ngôi nhà trên bến bãi
Mưa nửa đêm vung vãi từng cơn
Chiếc thuyền úp trên bờ chẳng đủ che hai đứa
Giấc ngủ chập chờn
Sợ nước cuốn trôi cơn mơ chạy trốn 
Giữa đêm khuya mịt mù, sấm chớp
Hai tay run run nắm vào tê điếng
Chiếc xuồng chao nghiêng                                                                           

Buông rơi cuộc sống khổ nghèo                                                                   

Một mình em                                                                                           

Chống chèo…                                                                                            

(Mùa hạ 1.4.2013)