Saturday, December 19, 2015

NỮA VẦNG TRĂNG Thơ Phạm Dương

NỮA VẦNG TRĂNG Thơ Phạm Dương


NỮA VẦNG TRĂNG Thơ Phạm Dương

Posted: 19 Dec 2015 05:29 AM PST

NỮA VẦNG TRĂNG

Tặng Toni
Viết theo ý tony

Từ buổi quen nhau tôi với em
Trăng nghiêng nửa chiếc gác hiên thềm
Soi mơ,hẹn mộng tròn trên gối
Trăng thề trăng nguyện mãi trăng nguyên

Sông Bạc nào chia rẽ mối duyên
Ô Thướt ngàn năm một chữ tiền
Tôi hóa buồm nâu trôi viễn xứ
Giang đầu Em đợi phận thuyền quyên

Nữa tôi xuôi đến thềm Nguyệt Lão
Không lời đáp vọng lặng ngàn sao
Trăm mối tơ long phơi cung Quế
Về đâu gói thét lẫn mưa gào

Nữa Em hóa đá lời vọng phụ
Mưa gió nẻo đời mây uẩn u
Theo gót chân xưa tính Juliet
Pari xa vợi bóng anh Gù

Thôi nhé từ đây xuôi viễn mơ
Thềm khuya sương phủ nửa trăng mờ
Sân đình trúc lẻ loi soi bóng
Gối mộng buồn thiu nửa nguyệt chờ

….
Đếm những mùa hoa bên bến sông
Cải vàng tàn nở những chờ mong
Bạn bè trang lứa tay bồng bế
Bến vắng mình em tưới cải ngồng

Thuyền quyên lần lửa chở sang ngang
Chung chiêng trĩu nặng nữa trăng vàng
Xa nữa trăng sầu về soi nước
Mái chèo quầy quả vỡ miên man

Lê bước trễ tràng tìm bến xưa
Đìu hiu bến vắng gió buồn đưa
Ai còn tát nước bên chiều muộn
Múc đổ giùm tôi bán nguyệt thừa

Biền biệt xa nhà mây lang thang
Chiều nay cố quận ngắm trăng vàng
Ngày mai pháo cưới hồng thôn nhỏ
Cháu của người xưa cưới cháu nàng

Bên kia Bà lão nhóm cơi trầu
Bên này ông lão nhấp ly bôi
“Tình già”,duyên trẻ vui hai họ
Đầu mày cuối mắt bóng Phan Khôi *./.
(*) : Tác giả bài thơ : "Tình già" nổi tiếng
———–PHẠM DƯƠNG———–


CHÙM THƠ LỤC BÁT Của Đặng Toản

Posted: 19 Dec 2015 02:06 AM PST

CHÙM THƠ LỤC BÁT CỦA ĐẶNG TOẢN

DỖ DÀNH TRĂM NĂM

Một hôm trăng dãi đầu thềm
Một mai nắng sưởi hạt mềm sương trong
Từ hôm nắng đến thăm lòng
Gió thôi xoáy mạnh nên vòng trốt cao
Ta về lòng gội mưa rào
Niềm vui ướt đẫm mưa trao tự nguồn
Mưa rào tuôn, mưa rào tuôn
Đất xông hơi ấm từng luồng ngát hương
Thỏa lòng bát ngát con đường
Mở bừng huyết mạch rõ tường nội thân
Dù mai đời có phong trần
Thời gian dầu nhuộm trắng ngần tóc xanh
Lòng êm đượm thoáng nắng lành
Niềm vui khoảnh khắc dỗ dành…trăm năm
Gia Lành
9/1984
CHÚT QUÀ TÂM LINH

Cha không về nổi đâu cha
Nửa vòng trái đất bò ba kiếp người
Mai kia chắt nội lên mười
Cửu tuyền thanh tịnh cha cười đón con
(Trái đất xanh, trái đất tròn
Vầng dương đốt mãi biết còn hay không?)
Nắng quê chợt xám chợt hồng
Hoa cà phê nở thơm nồng vườn xưa
Con mơ một giấc tàn trưa
Bóng cha chợt hiện như vừa hôm qua
Hôm qua ồ! ối hôm qua
Lòng con sót lại chút quà tâm linh.

Bảo Lộc
10/1/1991
ĐÁM CHÁY RỪNG

Trời ơi! Rừng cháy trời ơi!
Con thơ hét lớn rối bời ruột cha
Đỉnh trưa nắng sụp chiều tà
Trời xanh khói cuộn biến ra mầu chì
Chim rừng xao xác bay đi
Dế, sâu , kiến , mối thôi thì nằm co
Cháy lâu một trận ra trò
Rừng ơi! Tự cổ hóa tro bao lần?
Trông rừng lại ngẫm đến thân
Lặng nhìn rừng cháy biết phần mai sau

Mai sau có một địa cầu
Bọc toàn kim loại lạnh mầu vô sinh
Con ơi! Đừng có thất kinh
Đu tàu vũ trụ…thổ tinh ta về (!)

Bảo Lộc
23/3/92

ĐẶNG TOẢN


HAI BÀI THƠ Của Trần Công Thạch

Posted: 19 Dec 2015 12:36 AM PST

TÌNH LỠ

Em yêu dòng Trà Khúc
Anh xao xuyến Lê Giang
Đường liên thôn trải nhựa
Lúa chín màu vàng hanh
Nơi tình đầu nhỏ dại
Em mười một ngây thơ
Anh ngu ngơ khờ khạo
Vừa mới tập làm thơ
Rồi anh lên tỉnh học
Em nón nghiêng trường gần
Tuổi học trò quên lãng
Thời gian vội qua nhanh
Tuổi mười bảy lạ quá
Anh ngụ học chung đường
Cô bé xưa duyên dáng
Thuần khiết tựa như sương
Sáo khuya em trỗi nhạc
Cho lòng anh xuyến xao
Bướm bay vờn khắp lối
Anh lẽo đẽo theo sau
Chiến tranh bùng khắp chốn
Ánh vứt bỏ bút nghiên
Em theo bố bưng biền
Ngậm sầu theo nỗi nhớ.

THÀNH PHỐ MẾN YÊU

Mới ngày nào thành phố bé cỏn con
Đi xa xứ xuân về thành phố lớn
Thành phố Quảng Ngãi thay da đổi thịt
Đông trườn dài đến tận Ba Làng An
"Long Đầu Hý Thủy", chập chờn Trà Khúc
Vẻ hùng anh, Thiên Ấn dáng hiên ngang
"Thiên Bút Phê Vân" – "Sa Bàn An Hải"
"Cỗ Lũy Cô Thôn" đẹp mãi trời mây
Cả đất trời cảnh đẹp tụ về đây
Thành phố nuốt trôi đường tránh ngoại thành
Xe tải nặng phóng nhanh trong lòng phố
Ôi to rộng! Dân đen cùng vui sướng
Kiếp "dân quê" thành "dân thành thị" rồi!
Thành phố thênh thang, dân được đổi đời
Núi núi, sông sông hùng vĩ đất trời
Đông giáp Bể Đông, hào hùng chiến tích
Tây gần kề "Thạch Bích"ánh tà dương
Nam dòng Bàu Giang phân chia thủy giới
Bắc cảng Sa Kỳ, Sơn Mỹ quật cường
Thành phố ta ơi! Ta cùng mở hội
Trường Trần Quốc Tuấn vừa tròn hoa giáp!!
Người ơi!!

Trần Công Thạch


HAI BÀI THƠ Của Thạch Lê

Posted: 19 Dec 2015 12:34 AM PST

ĐÊM CÔNG VIÊN

Khoảng vắng mang mang chìm hoang sơ
Tay tìm tay – Ánh điện xanh mờ
Giọt sương đêm nhẹ run trên lá
Đại lộ trôi xa – vẳng tiếng thơ. . .

Tóc mềm rối gió, dấu tay ai
Ngõ tối chìm xa … bóng áo dài
Gió hỡi xin mời cùng hãy tới
Vờn yêu trên tóc với trên vai

Hờn ghen chi với vật Vô Tri?
Quên – Nhớ, không trao tiếng tạ từ
Mờ nhạt Tương Lai – chìm Dĩ Vãng
Lặng thầm ngưng đọng chút suy tư . . .

CHẤM HẾT

Lọt kẽ tay, mất tương lai
Mười năm! … Kết chuỗi đêm dài nghĩ suông

Phù sa theo nước rời nguồn
Hành trang mấy lớp chở buồn về nuôi!

Đêm buồn cầu một chút vui
Có ai từng lấy ngậm ngùi đem cân?

Áo xanh mờ bụi phong trần
Xa xôi ai kẻ chia phần xa xôi?

Giọt cay thấm đắng vành môi
Ánh sao rơi lạc lìa ngôi Thiên Đàng

Mênh mông một cõi Hồng Hoang
Không gian sa mạc –
Thời gian Lữ Hành.

Thạch Lê


HAI BÀI Thơ của La Hà Thạch Trận

Posted: 19 Dec 2015 12:31 AM PST

BIỂN VÀ MÙA ĐÔNG

Biển dịu dàng hay bão tố mùa đông
Cũng quặn đau nhau, buôn buốt mênh mông
Mù sương lãng đãng, bóng chao hiu hắt
Rót biển vào lòng, mặn đắng đông phong.

Biển màu gì mùa đông này anh nhỉ?
Lệch gió chiều ngơ ngác cánh chim xa
Như dã tràng đợi mùa trăng kéo cát
Em đợi anh, thắt ruột sóng lô xô

Biển thầm lặng trùng trùng bao nỗi nhớ
Thao thức hoài, tràn ký ức thời gian
Bềnh bồng sóng bạc đầu muôn chiều gió
Ta còn gì – với biển mặn trăm năm.

MỘT THOÁNG BÀN CỜ – PARIS

Cứ mỗi lần ngang qua đường phố cũ
Bàn cờ ơi! Tôi lững thững về đây
Phố đã thay màu nhộn vui sầm uất
Phơn phớt chiều vẳng vọng "Dậy mà đi".
Thời áo trắng "Đêm hồng" vang ca khúc
"Mẹ Bàn Cờ tay gầy tóc bạc phơ"
Ước vọng, thầm mong, của thời tuổi trẻ
Đất nước thanh bình, ru khúc ca dao.
Đã qua rồi thảm họa của chiến tranh
Quê tôi đấy, còn nghèo, đang phát triển
Ăm ắp hoa vàng trên thảm cỏ xanh
Lung linh nắng với cánh diều lộng gió.
Nên tôi thấu nỗi đau thương khủng bố
Xuống Paris và vùng đất xa xa
Lòng bàng hoàng một ngày nghe tin dữ
Chiến tranh chết chóc gieo rắc mọi nhà.
Xin hãy vì một hành tinh xanh đẹp
Và người người đoàn kết nắm tay nhau
Không khuất phục trước bạo tàn hung bạo
TRẮNG ĐỎ XANH dũng mãnh mãi vươn cao

La Hà Thạch Trận