Friday, January 29, 2016

THƠ VIẾT THAY LỜI NGÕ Thơ Trần Quang Châu

THƠ VIẾT THAY LỜI NGÕ Thơ Trần Quang Châu


THƠ VIẾT THAY LỜI NGÕ Thơ Trần Quang Châu

Posted: 29 Jan 2016 05:27 AM PST

THƠ VIẾT THAY LỜI NGÕ

Có một lần tôi bất chợt gặp em.
Ở đâu đó, trong tiệc tùng có thể?
Ở đâu đó, giữa trời… khi nắng xế?
Loáng thoáng tìm… nhận diện nửa đời kia!

Một nửa mảnh đời tưởng đâu thất lạc.
Phải chăng em- Người giữ hộ dùm tôi?
Phải chăng em- Cảm giác cũng rối bời?
Nên run rẩy, bàn tay truyền ý tưởng…

Từ hôm ấy, tôi đi lòng vương vướng
Mãi nụ cười em… duyên dáng miền Tây!
Giọng nói thân quen ngâm ngấm men đầy
Lòng hiếu khách như phù sa Nam bộ.

Và có lẽ không còn ai xa lạ!
Hai nửa mảnh đời mình lẫn vào nhau
Thơ viết cho em, vay mượn ý cơi trầu.
Thay lời ngõ, hẹn nhau mùa nước nổi…

TRẦN QUANG CHÂU


TỪ TRONG ĐIỆU HÁT QUÊ MÌNH Thơ Bùi Ngọc Anh

Posted: 29 Jan 2016 05:24 AM PST

TỪ TRONG ĐIỆU HÁT QUÊ MÌNH

Nghe em hát điệu bài chòi
Thấm hồn anh những mặn mòi tình quê
Dường như thực lại như mê
Đất trời xứ Quảng chợt về bên anh…

Quê mình mơn mởn đồng xanh
Cánh cò lơi lả nghiêng vành nón em
Dòng kênh nước chảy êm đềm
Bờ đê lộng gió ru mềm giấc trưa
Quê mình rợp mát bóng dừa
Cây đa bến cũ… vẫn chưa phai nhoà
Nhớ sao Thiên Ấn niêm Hà
Long đầu hí thuỷ, sông Trà yêu thương
Đẹp sao Thạch Bích tà dương
Hà Nhai vãn độ…mờ sương bóng đò
Quê mình tình nặng câu hò
Thuỷ chung, son sắt… nào đo lòng người
Thương nhau chín bỏ làm mười
Cái tình cái nghĩa, nụ cười bao dung
Quê mình đất Quảng kiên trung
Sáng bừng sức sống đi cùng tháng năm…

Trời khuya ngời ánh trăng rằm
Lặng nghe em hát thắm tình quê hương
Lời em trăm nhớ ngàn thương
Quê mình Quảng Ngãi… vấn vương một đời./.

Bùi Ngọc Anh


HAI BÀI THƠ Của Trần Công Thạch

Posted: 29 Jan 2016 05:22 AM PST

EM GÁNH THƠ TÔI

Tôi gã thư sinh chân gốc ruộng
Yêu em từ thuở tuổi mười lăm
Rong ruổi cả đời nay gặp lại
Mừng mừng, tủi tủi phận hồng nhan

Buồn vui gia sản còn lưng gánh
Làm đóa cúc quỳ chẳng tỏa hương
Em đến đời tôi thêm nhựa sống
Lời thơ hòa nhịp, mộng tơ vương

Dựa lưng ngày lụn, tình viễn xứ
Em gánh thơ tôi bán chợ đời
Con đường ghềnh gập đầy gai góc
Thương em quá đỗi – nặng bờ vai

DÃ QUỲ

Nhớ những mùa đông dã quỳ khoe sắc
Vàng rực không gian khắp cả nẻo đường
Hai mươi năm chưa thể rời xa xứ
Dốc núi sương mù, cầu thực tha phương

Sao nhớ quá dã quỳ! Khi về phố
Gió chiều đông vàng ánh lá đan hoa
Chuyện tình xưa dở dang đời sơn nữ
Thấm nghĩa tình, thầm lặng tháng ngày qua

Đã bao lần rắc hạt tại quê nhà
Dã quỳ buồn, không đâm chồi nảy lá
Nay em gái đi về lên phố núi
Nhắn giùm anh chưa trọn vẹn niềm vui

Ôi! Loài hoa bình dị bên triền núi
Đất sỏi cằn vẫn thắm sắc màu hoa
Vẫn vươn cao dù mưa sa bão táp
Nắng hạn giá sương làm đẹp cho đời

Trần Công Thạch


SẼ CÓ MỘT NGÀY Thơ La Hà Thạch Trận

Posted: 29 Jan 2016 05:13 AM PST

SẼ CÓ MỘT NGÀY

Xuân về quặn nỗi nhớ mong
Mẹ cay đôi mắt lòng buồn ngẩn ngơ
Dõi theo chim én ngóng chờ
Thấp tha, thấp thỏm từng giờ đợi trông
Mai vàng đơm nụ cuối đông
Cha bên lộc biếc, tà dương góc vườn
Thẫn thờ đợi cháu, đợi con
Từ nơi thành phố trên đường về quê
Rộn ràng vui tết bấc se
Bếp reo ấm áp trần trề niềm vui
Xuân đi vắng lặng tiếng cười
Cha già, mẹ yếu đìu hiu sớm chiều
Rưng rưng chiếc bóng liêu xiêu
Mỏi mòn chờ đợi con yêu sum vầy
Ước sao sẽ có một ngày
Quê tôi đồng lúa vàng đầy trĩu bông
Quê tôi nhà máy mênh mông
Từng khu công nghiệp ấm lòng công nhân
Quê tôi thắng cảnh xa gần
Dấu chân du khách đến thăm dập dồn
Quê tôi vẫn đợi vẫn trông
Thanh niên trai tráng không còn đi xa
Chất xám, tri thức quê ta
Giàu sang no ấm hoan ca khắp làng

La Hà Thạch Trận


VỀ MỘT BÀI THƠ HÒA ĐIỆU HỒN THƠ BÍCH KHÊ – bài viết của Trần Thoại nguyên

Posted: 29 Jan 2016 05:07 AM PST

BÀI THƠ HÒA ĐIỆU HỒN THƠ BÍCH KHÊ

Cách nay đúng 10 năm,cũng những ngày trung tuần tháng Chạp như thế nầy,Nhà thơ HUYỀN HUYỄN THACH Nguyễn Xuân Phước từ Quảng Ngãi vào Sài Gòn,giữa một buổi trưa gọi mời tôi nhậu mà như réo giục “Mời Thi sĩ lên ngay,các bạn đang chờ tại nhà hàng X đối diện chợ PVH,Tân Bình!”
-OK! Mình sẽ lên giờ!
Tôi với Xuân Phước dù xa cách nhưng rất thân thiết nhau,tôi về Quảng Ngãi là gọi bạn sáng café,tối vài ve ở tiệm cơm Việt Nam và bạn vào SG là gọi tôi liền.
Tôi đến bàn rượu đã có đông bạn bè văn nghệ với Nguyễn Tấn Đức,Huyền Huyễn Thạch,Đoàn Vị Thượng,Lê Đào Nguyên,Khả,Huệ…
Và bàn tiệc đang CHỜ SỰ XÁC MINH CỦA TÔI ( để chung độ chầu nhậu nầy! Hahaha) về những câu thơ có phải của Bích Khê không? Mà đa phần anh em trong bàn rượu cho là của Thi sĩ Bích Khê! Nghĩ rằng, Xuân Phước vừa mới dự HỘI THẢO VỀ BÍCH KHÊ,KỶ NIỆM 60 NĂM NGÀY MẤT BÍCH KHÊ ngoài Quảng Ngãi,mới vào,nên đã thuộc!
Những câu thơ ấy như sau:

Một mai đời chợt vỡ hương tan
Bay tuyết vàng thu mộng úa tàn
Một bóng tài hoa sầu cuối mộ
Hồn thơ còn động cõi thiên man.

Một mai tôi chết bên đồi vắng
Nằm lạnh hư không mồ tịch liêu
Hồn vẫn nhớ ai chùng mây trắng
U ám trần gian những buổi chiều!

Các bạn có ngờ đâu tôi và HUYỀN HUYỄN THẠCH Nguyễn Xuân Phước biết nhau có cùng làm thơ từ thuở còn là học trò trung học ở Quảng Ngãi.Tôi lên ĐH trước mấy năm và tiếp tục làm thơ với bút danh TRẦN THOẠI NGUYÊN xuất hiện trên vài tờ báo có uy tín ở thủ đô Sài Gòn.
Thuở còn xuân xanh mười chín đôi mươi tôi lang thang phiêu bạt với một tâm hồn tràn đầy mộng mơ,sống chập chờn giữa trang đời hư ảo và trang kinh Phật thơm hương Thiền, nhưng bị ám ảnh mãnh liệt về cái chết yểu giữa mùa xanh như những bậc tài hoa yểu mệnh: NGUYỄN NHƯỢC PHÁP,BÍCH KHÊ,HÀN MẶC TỬ,ĐẶNG THẾ PHONG,VƯƠNG BỘT,JOHN KEATS,ATHUR RIMBAUD…nên tôi đã làm ra những vần thơ ấy mà HUYỀN HUYỄN THẠCH đã thuộc từ ngày xa xưa trước 1975!

Cả bài thơ hoàn chỉnh có 3 khổ,ngày đó tôi viết trên giấy bao thuốc lá Bastos xanh và đã bỏ quên lại trên căn gác của Nhà thơ Nguyễn Đạt sau một chiều cùng lang thang café Sài Gòn và một đêm tá túc trên căn gác của nhà thơ! Nguyễn Đạt lúc bấy giờ là thư ký tòa soạn tạp chí CHÍNH VĂN (của Nhà văn Nguyễn Mạnh Côn) nên đã cho in đăng trên một số của mùa xuân năm 1972 (?)

Sau 1975, nhiều tạp chí bị tịch thu và đốt sạch,tôi xem như rất nhiều bài thơ của tôi đã thất lạc,chìm vào quên lãng! Nhưng người bạn thơ trẻ HUYỀN HUYỄN THẠCH đã thuộc lòng từ khi bài thơ đăng trên tạp chí CHÍNH VĂN thời xưa ấy và sau nầy đã chuyển email cho tôi!

Bài thơ đầy đủ như sau:

GIỮA MÙA HUYỄN TƯỢNG

Một mai đời chợt vỡ hương tan
Bay tuyết vàng thu mộng úa tàn
Một bóng tài hoa sầu cuối mộ
Hồn thơ còn động cõi thiên man.

Tôi sống điêu linh từ kiếp trước
Về đây còn ánh mắt khổ đau.
Dương gian đày đọa người thi sĩ
Ôi! Khói trầm hương có nhiệm màu!

Một mai tôi chết bên đồi vắng
Nằm lạnh hư không mồ tịch liêu
Hồn vẫn nhớ ai chùng mây trắng
U ám trần gian những buổi chiều!

TRẦN THOẠI NGUYÊN

Nhân kỷ niệm 70 năm ngày mất của Thi Sĩ tài hoa yểu mệnh BÍCH KHÊ,tôi nhắc lại chút kỷ niệm vui này như để tỏ lòng ngưỡng mộ TINH HUYẾT TINH HOA THẦN THƠ BÍCH KHÊ,cũng như bày tỏ lòng thương tiếc người bạn thơ tri âm HUYỀN HUYỄN THẠCH Nguyễn Xuân Phước, mà ngày 24 tháng Chạp nầy là đến ngày tuần giáp năm!

Nhớ,năm ngoái cũng những ngày cuối năm như thế nầy,tôi đến thăm bạn nằm xanh xao giai đoạn cuối và tôi viết cho bạn bài thơ CUỐI NĂM GHÉ THĂM HUYỀN HUYỄN THẠCH,trong đoạn kết cũng có nhắc đến Thi Sĩ BÍCH KHÊ mà chúng ta cùng yêu thích ngưỡng mộ:

Tôi gọi vang vang Huyền Huyễn Thạch
Thiên Bút ngừng tay đọc mây thơ.
Thiên Ấn ngân chuông thần tử mách
Bến mộng Bích Khê rót rượu chờ!

426px-Bích_khê

 


MẢNH DA MÀU Thơ Bùi Minh Vũ

Posted: 29 Jan 2016 04:59 AM PST

MẢNH DA MÀU

Bất ngờ anh mọc ra nhiều lổ tai
Lắng nghe em chiếc radio những năm bảy mươi
Điều cấm kỵ thành đỉa mồi và bia Dung Quất
Bữa tiệc kéo dài đường chân trời
Những điều tưởng là rác là vàng
Em như bóng tối dại khờ
Như đống bản thảo anh từng nâng niu
Từng bất cần
Từng tha thứ
Bây giờ
Có thể mưa bay về trời
Nắng trú ngụ ở hành tinh đỏ
Anh úp mặt vào nước
không gian em kéo đến những nốt nhạc
Trầm như ký ức không có đàn ông .

Em hứa sẽ uống đôi ba tiếng kinh
Ăn vài chén ngọc
Để làm vui câu thơ
Làm mới dấu chấm,
Những khi này
Đống bòng bong quá khứ
Mơ hồ cuộc hẹn gã đàn ông nhỏ tuổi
Suýt bị lừa mấy thập kỷ hôi tanh
Em đung đưa đám mây ngủ trên cành
Chiếc võng trống không chờ đợi
Nhà cửa làm gì
Đền đài làm gì
Của thiên mang về cho địa
Bàn tay em ngã năm
Có đường tình nhỏ xíu
Các đường nhỏ dọc ngang những đôi mắt
Em hai mươi bầu trời đỏ mặt
Anh say ly này trời đất uống ly sau .

Ta ngồi bên nhau chẳng có đôi tay
Đôi mắt để quên ngoài thời gian
Húp một miếng don nóng
Tiêu tan cơn mỏi mệt
Em chồng lên nhau những màu tím
Làm vàng vọt khung trời
Những lần anh quên đi chơi chẳng có giường
Ngủ trên bài thơ
Bàn phím
Như đêm nay
Bồ Đề thơm
Có tiếng thiêng trầm
Lỗ tai ta rộng như giếng nước
Em lọt vào
Tha hồ tha hồ tham quan nhảy múa

Chẳng biết bao nhiêu tuổi
Bằng nhịp cầu Vệ giang
Lòng thòng lo toan
Ngày mai như huyền thoại
Cuộc chia tay con cúi
Biết bao giờ
Như lúc này đây
Đừng chinh phục em
Em đã chết con dán lép
Giữa ngã ba Đức Nhuận
Tiếng xe thất thanh khuya vắng tiếng gầm của loài rắn
Em rùng mình tiếng dao
Đắm đuối bên dòng sông con cái tự hỏi
Chẳng biết mật khẩu
Có thể nửa thể kỷ đến lỗ thũng thông tin
Đôi ta nhượng quyền .

Trăng đi ngủ ta thức
Biển Đức Minh đẹp gọi hồn
Ăn tiếng sóng
Húp tiếng gió
Em đi tìm con còng lao xuống biển đêm
Ta tìm em chơi vơi trên sóng
Linh hồn bỏ cơ thể đi hoang
Chập choạng mảnh da màu trôi vỡ ra trong cơn mơ
Tiếc thương cho năm tháng trước
Dường như hết rồi
Ngàn vạn lổ tai lên thảm bay
Trần thế sáu đôi mắt bốn đôi tay
Chẳng cha chẳng mẹ
Vô vàn đêm thủy tinh đi ăn xin
Em
cô bé đã lột da nữ thần venus

và rồi
Tiếng hình
Ngã vào thơ
Chùng chình sách vở
Lũ tử thi ta ngâm rượu hết rồi
Còn mấy vạc trăng già bối rối
Dệt thành áo nhớ
Một đóa muộn nở
Em ngắm đêm
Mắt không nhắm
Hương dắt em đi
Chẳng có lối về
Đó là ngày có tiếng vọng từ chiếc tủ gỗ
Nhốt kỷ niệm muộn màng
Nhốt bóng nhốt hình những con chữ câm như don
Đêm viêm họng hạt bị bỏ rơi ngoài rìa của phòng khám .
BÙI MINH VŨ