BÀI THƠ ĐỘC VẬN
Những ngày qua hồn tôi ngẩn ngơ
Mượn chén rượu tiêu sầu hồn vẫn bơ phờ
Tôi đi mênh mang như thần tửu
Lang thang qua những bãi biển như một chiếc bóng dật dờ
Ôi biển gào khóc mùa cá chết phơi tròng mắt trắng
Ôi gió oi nồng một mùi tanh dơ
Còn đâu nữa hỡi Thần hỡi Thánh!
Còn đâu nữa những bãi biển đẹp thơ!
Tôi không còn làm Thi sĩ
Bởi Em đã chết! Em đã chết xác ngập tràn bờ!
Phật Chúa nín thinh! Thời Ma Quỉ!
Thời của những kẻ giết Thơ!
Đại thi hào Nguyễn Du đã khóc từ gần ba trăm năm trước
Đã khóc cho Bây Giờ
Chúng nó đã đầu độc Em bằng độc dược
Bằng cường toan độc tố triệu triệu nguy cơ:
Di chứng nhân loại đời sau tật nguyền méo mó!
Hỡi Việt Nam! Sao còn rước nhập chi chúng nó
Còn rước nhập chi tư tưởng tìm thiên đàn trên mặt đất quá lú lẫn mù mờ
Còn rước nhập chi những thứ độc dược mà nhân loại đã trút bỏ
Ôi độc dược nầy đầu độc con cháu Mẹ Âu Cơ!
Người dân Việt đã trường tồn qua hàng ngàn năm lịch sử
Vẫn mãi giữ vững cõi bờ!
Xương máu trí tuệ cha ông đâu phải để cháu con lưu lạc tha phương viễn xứ
Làm thế nào rửa sạch vết nhơ!
Những ngày qua hồn tôi xác xơ
Chén rượu khôn khuây! Hồn thêm bơ phờ!
Ôi môi trường sống Việt Nam ngày càng ngộ độc!
Biển chết! Em đã chêt! Không một bóng cờ!
Khắp cả loài người rùng mình giận dữ
Tôi có thể nào! Tôi có thể nào lại làm ngơ!
Tôi không còn làm Thi sĩ
Bởi Em đã chết! Em đã chết xác ngập tràn bờ!
Phật Chúa nín thinh! Thời Ma Quỉ!
Thời của những kẻ giết Thơ!
TRẦN THOẠI NGUYÊN