Saturday, June 16, 2018

ĐÀ LẠT VỀ RƠI NỖI NHỚ.Nguyễn Đức Phước. Viết về tập thơ “DALAT TÔI” của NGUYỄN TẤN ON

ĐÀ LẠT VỀ RƠI NỖI NHỚ.Nguyễn Đức Phước. Viết về tập thơ “DALAT TÔI” của NGUYỄN TẤN ON


ĐÀ LẠT VỀ RƠI NỖI NHỚ.Nguyễn Đức Phước. Viết về tập thơ “DALAT TÔI” của NGUYỄN TẤN ON

Posted: 15 Jun 2018 08:53 PM PDT

ĐÀ LẠT VỀ RƠI NỖI NHỚ
(Đọc tập thơ Đà Lạt tôi của Nguyễn Tấn On- NXB Nghệ An năm 2018)
Tôi quen biết Nguyễn Tấn On đã lâu, khi tôi bắt đầu cộng tác cho Tạp chí Áo Trắng (nay do NXB Trẻ và Báo Tuổi trẻ phối hợp ấn hành), thời điểm đó Nguyễn Tấn On đã có nhiều thơ in trên Áo Trắng. Đến nay Nguyễn Tấn On cho ra đời 9 tập thơ. Thơ của Nguyễn Tấn On đa dạng về đề tài, như: viết về lứa tuổi học sinh, sinh viên, về tình yêu, về Đà Lạt nơi anh làm việc hiện nay và quê hương Quảng Ngãi của anh. Nhưng ấn tượng của tôi hơn cả là Nguyễn Tấn On viết về mẹ, đây là đề tài mà trong 8 tập thơ trước của anh đều có với số bài không ít. Với tập thơ thứ chín Đà Lạt tôi, thơ anh vẫn dành cho mẹ:
Mẹ dành cho cái củ khoai
Bẻ đôi con cắn loay hoay nghẹn này
Ra vườn gom lá chiều nay
À ơi sợi khói khói bay thơm làng
(Khói à ơi bay)
Cái nghẹn ngào tình mẹ trong thơ Nguyễn tấn On không chỉ là củ khoai, củ sắn trong những thời kỳ khó khăn gian khổ, mà còn là sợi khói trong mái tranh nghèo của bếp lửa chiều hôm mong mỏi đứa con xa quê trở về, dù đó là mùa xuân hay là những ngày đông buốt giá. Cái tình mẹ ấy không chỉ lúc mẹ còn sống mà vẫn thao thiết khi mẹ không còn nữa:
Tôi lóng cóng chạy giữa chiều gió vấp
Một bó hoa tặng mẹ dẫu muộn màng…
Em quỳ khóc như chưa được khóc
Tôi mủi lòng rưng rức trước mộ bia
(Hoa phụ nữ)
Sự muộn màng của người con hay của nàng dâu trong thơ Nguyễn Tấn On làm cho bao người sực tỉnh. Khi mẹ còn sống chúng ta đã bao lần quên mẹ, đến khi mẹ không còn nữa thì lại bùng nhớ. Dù đó là lời hối lỗi muộn màng, nhưng ở nơi xa xăm nào đó có lẽ người mẹ phần nào được an ủi. Vì đã trải qua những tâm trạng như thế nên trong thơ của Nguyễn Tấn On có điều khác biệt với những nhà thơ khác khi viết về nhạc mẫu của mình, và đây là một trong rất ít những tác giả đã viết được như vậy:
Ngoài kia trời đã vào đông
Còn vạt nắng đẹp hàng thông trước nhà
Dã quỳ bung nụ ra hoa
Mẹ ơi mặc ấm kẻo mà lạnh thân
(Mẹ ơi! Trời đã vào đông)
Lời thơ rất đơn sơ, mộc mạc nhưng Nguyễn tấn On đã nói lên được điều mà nhiều người muốn nói, nhưng rất khó nói, mà nhiều khi không khéo nói ra lại rơi vào sự giả tạo. Nếu lo cho mẹ ruột như thế cũng là bình thường, nhưng với mẹ vợ mà lo như thế thì thế gian này không phải ai cũng làm được. Nhưng để trả lời cho cái tình đó là sự hàm ơn sâu sắc, mà nhờ mẹ đã mang lại cho mình đóa hoa luôn tươi thắm, đong đầy trong ngôi nhà hạnh phúc:
Mẹ ơi đưa tay con cầm
Xin cảm ơn mẹ nỗi trầm luân qua
Mẹ sinh ra một đóa hoa
Con mang về cắm trong nhà ngát hương
(Mẹ ơi!Trời đã vào đông)
Đóa hoa ấy là đóa hoa của mẹ, cũng là hoa của đất trời ban tặng cho Nguyễn Tấn On mà trong Đà Lạt tôi luôn xuất hiện. Với Đà Lạt nếu không mimosa, không hoa dã quỳ, hay không có rừng thông thì đâu còn là Đà Lạt nữa. Dã quỳ là một loài hoa dại mà khi mỗi du khách đặt chân vào Đà lạt thì nhận biết ngay. Cứ mỗi mùa đông khi du khách nhìn thấy những cây thông khi xe qua khỏi đèo Bão Lộc cùng với sự thay đổi không khí từ nóng sang lạnh, cùng với màu vàng rực của hoa dã quỳ ở hai bên đường, thì đó là báo hiệu chúng ta sắp đặt chân đến xứ sở mộng mơ này:
Đà Lạt tôi về
Rơi nỗi nhớ
Hỡi mùa đông dã quỳ rực rỡ…
Ghế ngồi còn ấm bên khung cửa
Và phấn thông bay khắp núi đồi.
(Mùa đông –dã quỳ)
Hỡi mùa đông và cứ mỗi mùa đông tôi thường về Đà Lạt với nhiều kỷ niệm. Và khi về đến miền đất thơ mộng này mà không gặp bạn thơ, không cùng ly rượu thì như thiếu điều gì đó. Mỗi lần gặp nhau, Nguyễn tấn On rất nhiệt tình, cùng ca hát, đọc thơ và uống rượu. Sau nhiều lần gặp gỡ bạn bè từ phương xa đến, Nguyễn Tấn On cùng tâm sự:
Bạn háo hức lên chơi với núi
(Bỗng) Ngỡ ngàng núi có tình nhân
Lủi thủi (đau) ôm đàn nghêu ngao hát
Cõng (nỗi) buồn (bạn) xuống núi lặng thinh
( Bất chợt mưa phía núi)
Với mẹ hiếu nghĩa như thế, với bạn nặng tình như vậy, còn trong tình nhân của Đà Lạt tôi thì ẩn chứa nhiều nỗi niềm:
Đưa tay tôi ôm vết trầy
Từ con tim nhỏ đã gầy nắng mưa
Đưa tay tôi nắm ngày xưa
Cuộc tình năm ấy cũng vừa thôi nôi
(Thôi nôi tình)
Cuộc tình vừa thôi nôi là thế nào nhỉ? Kỷ niệm cuộc tình vừa tròn một năm hay một năm sau cuộc chia ly. Cuộc tình còn nằm trong nôi là cuộc tình gì mà Nguyễn tấn On thổn thức như vậy:
Gọi em khản giọng phố hoa
Đẫm cơn mưa núi ướt Đà Lạt tôi
Tạt vào quán cũ xưa ngồi
Cà phê bỗng nghẹn phía đồi mù mưa.
(Cơn mưa phố núi và tôi)
Những lời lẽ nghẹn ngào bởi sự chia tay mối tình, hóa ra sự thôi nôi ấy là kết thúc một tình yêu rất đẹp và buồn, như: đôi tình nhân dìu nhau đi trong mưa trên phố thị Dran, những ánh nhìn đắm đuối bên hồ Xuân Hương thơ mộng, hay cùng trên chiếc xe thổ mộ đi qua đèo Prenn xuôi về Đơn Dương. Đó cũng là những đêm tắm trăng thơm lừng mùi hương phong lan với những hàng thông cất lên tiếng thì thầm câu hát… Phải chăng đó là mối tình rất đẹp của sơn nữ ở đỉnh Lang Biang đầy huyền thoại, để rồi trong tiếng nghèn nghẹn của ly cà phê trong sự ra đi đầy nuối tiếc:
Biết rằng em đi lấy chồng
Trên cao nguyên lạnh gió lồng lộng bay
Bất ngờ tôi đến nơi này
Gặp hai chiếc bóng của ngày quê xưa
(Nhớ nắng)
Và:
Một nỗi buồn thế kỷ
Thôi mà em về đi
Một cuộc tình hoang phí
Thôi mà em tiếc gì
(Đêm cháy buồn tiễn nhau)
Thôi mà em tiếc gì đó là cách nói thôi, chứ sự chia tay nào chẳng đau đớn, chẳng day dứt. Với 63 bài thơ trong Đà Lạt tôi có khoảng 40 bài viết về Đà Lạt. Với lối viết truyền thống, ngôn từ đơn giản dễ đi vào lòng người. Nguyễn Tấn On đã vẽ lên một Đà Lạt có nhiều hương vị, trong đó đất và người Đà Lạt sinh động trong từng trang thơ. Với dấu ấn của những thâm tình, trong đó tình mẹ được Nguyễn tấn On ưu ái nâng niu hơn cả. Và khiêm tốn khi nói về thơ mình: Nầy thơ tôi đứng mép rìa/Phiêu bồng từ cõi mộ bia bước về…/ Tay ai vò chữ buốt tê/ Tay người gom nắng tràn trề xuân thơm làm cho người viết ngẫm ngợi đến tận cùng của sự tái sinh của thơ. Và tạo nên sự đặc sắc về Đà Lạt tôi trong thơ của Nguyễn Tấn On.
Ngày 05/5/2018. (Đã được Báo VĂN NGHỆ TW Đăng số 21ra ngày 26/5/2018)
Nguyễn Đức Phước

TÔI ĐẾN SINGAPORE thơ Trần Thoại Nguyên

Posted: 15 Jun 2018 08:25 PM PDT

TÔI ĐẾN SINGAPORE

Tôi đến Singapore buổi sáng mai nay
Sư tử phương Đông rạng rỡ dưới mặt trời
Sư tử phương Đông phun vòi rồng nước ngọc
Làng chài nghèo xưa bỗng hóa kiếp rồng bay !
Tôi đến Singapore nhớ người bạn cũ
Hơn 60 năm trước từng đến Hòn Ngọc Viễn Đông
“Mong một ngày nào Singapore bằng được Sài Gòn!”
Ôi! Thế gian thần kỳ khắc tên Lý Quang Diệu!
Tôi đến Singapore và tôi đã hiểu
Vì sao một làng chài nghèo đất hẹp thiếu nước uống cho bàng dân
Được tách ra từ Malaysia đói nghèo của thuộc địa Anh
Chỉ nửa thế kỷ qua đã hóa Rồng tuyệt kỷ !
(Thu nhập đầu dân vượt qua cả trăm năm Âu Mỹ.)
Điều tiên quyết đầu tiên mà Thủ tướng Lý Quang Diệu thực thi
Chinh phục lòng dân bằng Thực Tế tức thì
Loại trừ sạch những con người phỉnh lừa tụng ca mùa xuân vô sản!
Mở rộng Tự Do Dân Chủ bắt nhịp cầu cởi mở với thế giới phương Tây
Từ nội lực với chính sách nhân tài không phân biệt chung tay dựng nước
Xây chế độ tam quyền phân lập thật minh bạch rõ ràng
Mở cảng tàu trung chuyển quốc tế nườm nượp thương thuyền sang
Dân biết tự do làm giàu và quốc gia hùng cường vững mạnh
Tôi đến Singapore lang thang ăn mày ánh sáng
Đẹp những chung cư cao tầng đèn lấp lánh tựa trăng sao
Nhà nước lo cho dân cái ăn cái ở cái học cái sống với cánh tay dài vô hạn !
Ôi những tầng đô thị dưới lòng đất sâu rần rần tàu điện ngầm tự động khắp đường ngang lối dọc…
Tôi đến Singapore đứng bưng mặt khóc!
Thương ôi vị thế địa chiến lược kinh tế Đông Nam Á của quê hương tôi !
Đau ôi thiên nhiên ưu đãi rừng vàng biển bạc hai đầu Tổ quốc như hai vựa thóc !
Mà sao! Mà sao đất nước tôi mãi tụt hậu đói nghèo rách nát tả tơi !

TRẦN THOẠI NGUYÊN

KHÚC LÃNG DU CHO EM thơ Bùi Minh Vũ

Posted: 15 Jun 2018 08:21 PM PDT

KHÚC LÃNG DU CHO EM

Một lần dưới vầng trăng thủy tinh
Anh choàng vào cổ em nụ hôn
Ngoài kia xuân rạo rực
Em lớn hơn hôm qua

Một lần ngoài rừng cây thủy tinh

Em lắc vòng bằng bài thơ hương thơm
Lần đầu tiên anh cười
Như thằng điên trong đêm tối

Một lần mưa thủy tinh tràn ngập
Em ngời sáng nguyên âm đôi
Nhập vào phụ âm đời anh
Tia sáng chói

Thời gian thủy tinh, không gian thủy tinh
Em thủy tinh
Nhộn nhịp hơn
Trong suốt như nước.
BÙI MINH VŨ

CHÙM LỤC BÁT của Lê Kim Thượng

Posted: 15 Jun 2018 08:16 PM PDT

1. CỐ NHÂN
Thời gian kỷ niệm xanh mơ
Bao mùa mưa nắng hững hờ phôi pha
Hoàng hôn thắp nỗi nhớ nhà
Mắt ai có bóng chiều tà tái tê
Người xa nhớ một miền quê
Phong sương dừng bước… quay về xứ xưa…
***
Bãi phù sa… bến đò đưa…
Đồng khoai đánh luống, ruộng dưa cuốn giồng
Nón nghiêng đổ nắng bên sông
Bay bay áo trắng mênh mông Thu vàng
Đồng xa tiếng Cuốc kêu vang
Thoáng về nỗi nhớ xóm làng xa xưa
Gió lùa hương đất thoảng đưa
Tre gầy rủ lá, bóng dừa mơn man
Cô đơn đường nắng chang chang
Gió bay… bay lá me vàng về đâu
Vườn ai rụng trắng hoa cau
Mướp vàng lối ngõ, phai màu đợi trông…
***
Chiều tàn… nắng tắt bên sông
Chùa xa chuông đổ… lúa đồng hương bay
Cò về ngủ trắng cành cây
Phiêu phiêu đò chở trăng gầy trong sương
Khói thơm… sắn nướng củi vườn
Thềm trăng yên ắng mùi hương bốn bề
Vườn sau tiếng Dế vọng về
Võng đưa… chao mãi câu thề dở dang
Thương người xa xứ dặm ngàn
Hồn tan theo bóng nguyệt tàn trong sương
Đêm huyền thấm đẫm mùi hương
Hoa quê Dủ Dẻ ngát đường trăng suông
Nửa khuya… sóng vỗ buồn buồn
Trăng thanh trắng nõn… trần truồng tắm sông
Hồn trăng rơi chén rượu nồng
Hỏi trăng… người ấy lấy chồng bao năm?…
" Trăng tròn chỉ có đêm rằm
Tình ta tháng tháng, năm năm vẫn tròn…"

2. SANG ĐÒ
"Buồn trông con nhện giăng tơ…"
Một mình quán vắng, bên bờ sông xưa
Ngồi chờ một chuyến đò đưa
Cho tôi gặp lại… tình vừa xa bay…
***
Em về quê cũ chiều nay
Đồng xanh nhẹ gió, cò bay trắng đồng
Môi em thắm, má em hồng
Mắt em đen biếc, mênh mông xa vời
Chiều nghiêng nắng đổ rơi rơi
Rơi trên tà áo giọt vơi giọt đầy
Gió đùa qua ngọn cỏ may
Áo em bay với hoa bay trang đài
Tóc thề buông xõa chia hai
Nửa ôm ngực nhỏ, nửa cài vai suôn…
Chiều xưa… nắng nhạt qua hồn
Hàng mi khép kín, nụ hôn nồng nàn
Chợt nghe có giọt nắng tan
Trên môi thơm ngát Hoàng Lan hương nồng…
***
Từ người áo cưới qua sông
Hai bờ ngăn cách… buồn cong nhịp cầu
Tàn mơ… ly rượu, miếng trầu
Mỗi người, riêng một khối sầu chứa chan
Thôi đành, dang dở cung đàn
Tình đầu nay đã lỡ làng, truân chuyên
Tội người bạc phận vô duyên
"Bây giờ ván đã đóng thuyền…" còn đâu ?
Thôi thì như nước qua cầu
Năm năm còn một bóng sầu hôm mai
"Một mai ai chớ bỏ ai… "
Lá trôi dòng nước… tình phai nào ngờ
Tình xưa nghĩa cũ… ơ hờ
Tôi – Em… là chút tình cờ thế thôi !
Nỗi buồn em… nỗi buồn tôi…
Trách chi Trời lại nhân đôi nỗi buồn…
***
Chiều nay chớp biển mưa nguồn
Một mình ngồi với rượu suông, hương thừa
Bao năm… luyến tiếc người xưa
Thương em vẫn đợi… tình chưa sang đò…

3. LỖI HẸN
Tôi về… đốt lửa trong mưa
Tìm trang Tình Sử… ngày xưa yêu người…
***
Em xưa… thuở mới hai mươi
Xuân thì vừa đến cho người ngẩn ngơ
Dáng xa như thực như mơ
Tóc thề trong gió hững hờ buông lơi
Liêu trai mắt biếc in trời
Bờ môi hé mở gọi mời nụ hôn
Tiếng cười rơi nhẹ vào hồn
Pha lê vỡ hạt vô ngôn dịu hiền
Chiều châu thổ… sáng bình nguyên
Nhìn em thơ trẻ hồn nhiên cánh chuồn
Yêu nhau yêu tới ngọn nguồn
Cái vui xẻ nửa… cái buồn chung nhau…
***
" Ông Tơ ghét bỏ chi nhau
Chưa vui sum họp đã sầu…" riêng ai
Em xa… hoang phế đền đài
Thềm rêu, ngói vỡ, tường phai bụi mờ
Thuyền trôi lạc bến lạc bờ
Bóng chim tăm cá bơ vơ bềnh bồng
Gọi người lạc tiếng chênh chông
Nghe trong đồng vọng hư không vỡ òa
Mưa Ngâu tháng bảy nhạt nhòa
Cầu Ô Thước… dải Ngân Hà tàn phai
"Một mai ai chớ bỏ ai
Chỉ thêu nên gấm, sắt mài nên kim…
Tìm em như thể tìm chim
Chim bay biển bắc, anh tìm biển đông…"
***
Mai người lỗi hẹn về không ?
Buồn lên héo ngọn Sầu Đông… sầu đời…
Bỏ tôi… lạc giữa đất trời
Em đi… vui với cuộc đời tư riêng
Trời cho nợ… chẳng cho duyên…
Sao cho trọn nỗi muộn phiền mình tôi ?…
Nha Trang, tháng 4. 2018
Lê Kim Thượng

"…" Ca dao

CHÙM THƠ của Trần Công Thạch

Posted: 15 Jun 2018 08:11 PM PDT

EM ĐI
Em đi bốn chục năm… xa!
Giã từ chốn cũ, quên tà áo bay.
Áo trắng xưa – em vội rời!
Anh tiếc nuối, khúc nhạc đời vời xa.
Tóc thề trong gió nhạt nhòa,
"Cô thôn" biển nhớ, thắm màu trăm năm.
Em đi sóng bạc thì thầm,
Trắng phau cát giữ vô vàn dấu tay.
Em đi qua tháng năm dài,
Hàng dừa rủ lá, u hoài lẻ loi.
Tím chiều một bóng mệt nhoài,
Tình này gửi gió thay lời yêu em.
Vần thơ đôi nét êm đềm,
Ước sao gặp gỡ – khơi niềm càng thương.

ĐÊM LÝ SƠN
Đêm Lý Sơn nhớ thương về em
Hương tỏi thơm thoang thoảng trong đêm
Sài Gòn! Xa! Nhớ! Em có nhớ?
Ngày lại ngày qua – đêm mãi đêm!

Anh dệt tình ta qua tháng năm
Bao mùa phượng đỏ rụng đầy sân
Tưởng rằng đôi ngã – sầu cô lẻ
Hoài niệm tình xưa đã lỡ làng.

Trăng non soi bóng cùng biển cả
Dù khuyết dù tròn vẫn vấn vương
Tóc xanh đổi trắng – bao dâu bể
Ta vẫn hoài mong khúc trùng phùng.

Đời chẳng ngọt ngào – bao đắng cay
Dù đến với nhau: nắng cuối ngày
Mong mỏi trời quang lâu tắt nắng
Lý Sơn thắm đượm khúc tình say.

19/02/2018
Mồng 04 tháng giêng Nhâm Tuất

TRẦN CÔNG THẠCH

CHÙM THƠ của La Hà Thạch Trận

Posted: 15 Jun 2018 08:08 PM PDT

QUẢNG NGÃI NGƯỜI ƠI!

Gởi về nơi ấy tình xa xứ
Quê ngoại tôi ơi! Nắng cháy lòng
Gió trưa thành phố buồn khô khát
Có phải hè chăng? Phượng trổ bông

Tuổi thơ xanh thắm ngày thơ đó
Đạp xe rong phố ngã tư đường
Quang Trung xuyên suốt ra Trà Khúc
Mà thương chi lắm bóng người dưng.

Áo trắng mình bay vờ e thẹn
Cổng Trần Quốc Tuấn quá nghiêm trang
Vẫn lén nhìn nghiêng qua nón lá
Tìm bóng người ta lẫn trong sân.

Phố Ấn rộn ràng đèn xanh đỏ
Gái quê ngấp nghé lụa phương xa
Vụng về vạt áo màu trong trắng
Chiều phai nhạt nắng lướt xe qua.

Xóm đạo nhà thờ hanh hao gió
Lần qua góc phố bến xe xưa
Cọc cạch ngựa thồ nghiêng lưng chợ
Ngơ ngẩn tình tôi chạm bóng trưa.

Ai đến Thạch Trận thăm rừng Cấm
Núi Hùm đồi đá bóng cheo leo
Mà sao tóc rối vòng quanh áo
Trọc đồi, khát gió nắng dài theo.

Tung tăng tà áo vô thị trấn
Sông Vệ người ơi, lặng lẽ trôi
Tìm trong hương vị tô đặc sản
Mì Quảng nồng cay lưu luyến tôi.

Xin giữ giùm tôi màu sương khói
Trên mái tranh xưa chút ảo huyền
Hoàng hôn chậm xuống mùi hương lúa
Bàu Giang êm ả ướt sương đêm.

Quảng Ngãi người ơi ! Bao nỗi nhớ
Lạc vần thơ cũ bến Tam Thương
Tiếng sông Trà Khúc buồn khô khốc
Tôi chẳng còn ai ! Bóng tịch dương.

THẦY GIÁO TÔI
Nắng Quảng Ngãi tôi về không mũ đội
Trời tháng năm gió núi hạ lào bay.
(Kính viếng Thầy Phan Như Thức)
La Hà Thạch Trận
Câu thơ cũ chợt về cùng ký ức
Thầy giáo tôi năm ấy đã xa rồi
Trời Quảng Ngãi nắng hạ lào ran rát
Chợt ngậm ngùi, sao mằn mặn trên môi.

Trong trí nhớ lời giảng bài vanh vách
Phấn trắng rơi từng câu chữ vang đầy
Lòng xao động mê mang theo lời giảng
Thấm vào hồn vào mạch máu hôm nay.

Cô học trò thích làm thơ viết lách
Nhìn xung quanh đâu cũng thấy trời xanh
Màu nắng đẹp hoa ngọc lan thơm ngát
Và con đường phía trước rạng công danh.

Trải tầm nhìn vào những ngày mới lớn
Lá thu vàng rơi cửa lớp mộng mơ
Thầy dạy Văn cao giọng trên bục gỗ
Cách gieo vần tìm cảm xúc trong thơ.

Thu Quảng Ngãi tôi yêu từ dạo đó
Vệ Giang ơi! Trộn nắng sớm vàng mơ
Làn khói nhẹ vẫn vơ trên mặt nước
Tỏa mùi hương đồng lúa chín vàng khô.

Tạ ơn Thầy, cho trò nhìn cái đẹp
Quê hương mình sỏi đá cũng thành thơ
Trong lũ lụt vặn mình theo con nước
Cõng đói nghèo vẫn nuôi dưỡng tài hoa.

Tạ Quê hương có sông Trà, núi Ấn
Biển Cô Thôn pha gió núi Trường Sơn
Chiều Mỹ Khê hẹn hò ôm sóng vỗ
Cát trắng ngần, lóng ngóng bước chân run.

HƯƠNG TỎI LÝ SƠN

Nơi đảo xa, gió lùa chênh chao nắng
Biển đợi chờ, biển đùa sóng lao xao
Đồi núi cao đá khô hanh lộng gió
Chân víu vào vuông cát trắng tìm nhau.

Dốc quanh co lên cột cờ Tổ quốc
Biển màu xanh bên đồng tỏi màu xanh
Gió đưa qua mặn mòi hương muối biển
Gió đưa về hương tỏi ngát mùi thơm.

Nắng đảo xa mang tình người xứ Quảng
Tỏi Lý Sơn chẳng biết tự bao giờ
Niềm tự hào trong lòng người xa xứ
Niềm tin yêu trong chuỗi nhớ nao nao.

Trời Lý Sơn bình yên chiều vàng nắng
Gió bốn mùa ráng đỏ trãi mầm xanh
Nếu mai đây không còn hương tỏi nữa
Lý Sơn buồn thương nhớ mãi ngàn năm.

Nếu Lý Sơn chỉ một màu xanh biển
Cùng sân golf, nhà nghỉ dưỡng cao tầng
Cánh đồng tỏi mướt xanh thành cổ tích
Đàn em thơ đau đáu bước chân hoang.

La Hà Thạch Trận