TRẦN THẾ PHƯƠNG Posted: 10 Jul 2018 05:58 AM PDT CẦU LIÊN LẠC* Liên Lạc tên dễ thương sao Mới biết thôi niềm yêu đi vào sâu lắng Cầu một nhịp bắc qua dòng kênh tươi sắc nắng Tình yêu trỗi dậy nhân đôi. Hương lúa ngạt ngào ngọt lịm bờ môi Như nụ hôn đầu nóng bỏng Chiều nhẹ xuống gió bềnh bồng đùa tóc ngắn Em bâng khuâng bứt lá thả xuôi dòng. Đất hiền hòa cười với nắng trời trong Bàn tay mẹ bao mùa gieo trĩu hạt Nước kênh nhỏ tháng ngày ôm chân cầu Liên Lạc Một nhịp cầu – nối hai nhịp thở em, anh. Gió bên này cầu mang muối biển hiền lành Thổi vào hồn em bên kia cầu: chất mặn Anh đi giữa trảng cát dài ngập nắng Lòng say nồng nàn hương lúa bên em. Cầu Liên Lạc – cái tên nghe êm đềm Mãi bây giờ anh mới hiểu Đất nước nối liền và con người không thể thiếu Tình thương từ trong tên gọi thân yêu. * Cầu nối giữa xã Đức Thắng và Đức Lợi, Mộ Đức LỐI XƯA Anh chẳng còn gì hơn, Ngoài con đường này kỷ niệm. Con đường tháng ngày giăng sắc tím, Và bên lề cỏ dại lên xanh. Chuyện chúng mình giờ đã tan tành, Bóng nhỏ, sao khuya nghiêng buồn trên nhật ký. Có phải tạo hóa ban điều phi lý, Yêu nồng nàn rồi chia xa. Con đường ngày nào in cặp chân qua, Nay còn dấu hài thổn thức. Em thì xa khung trời xa lắc, Anh một mình nhả khói thuốc lẻ loi. Tình đã cho ai nỡ đi đòi, Nhưng có lúc giận hờn lên ánh mắt. Trả lại tập thư và khoảng trời trong vắt, Giữ làm gì tiếc nuối thêm thương! Anh chẳng còn gì hơn ngoài con đường, Mang dáng hình em con người xưa trong trắng. Anh thầm tin mỗi giờ trống vắng, Em nghĩ về con đường đất ta qua. Con đường còn lại ánh trăng ngà, Anh vẫn thương em không một lời trách móc. Bởi anh biết có những đêm em khóc, Về tình yêu xưa và cuộc sống bây giờ. |