Saturday, June 14, 2014

Đã đến lúc – thơ Trần Văn Khánh

Đã đến lúc – thơ Trần Văn Khánh


Đã đến lúc – thơ Trần Văn Khánh

Posted: 13 Jun 2014 08:56 PM PDT

ĐÃ ĐẾN LÚC

Khi ta mở mắt chưa lời
Mẹ trao tất cả một đời yêu thương
Nuôi ta cha lội trăm đường
Quật cường – đất nước tặng chương sử dày

Nghìn năm cao thấp đổi thay
Vạn năm hồn việt vẫn tày việt nam
Vẫn chiều mây trắng trời lam
Vẫn câu kinh kệ vẫn chòm bụi gai

Quê hương thuở buổi an bài
Chiều ngân tiếng sáo khoan thai nhẹ lòng

Nhưng rồi hôm nay
Vệt đen xen giữa trời trong
Nước non nên nỗi biển cong giận hờn
Tình người đâu kể thiệt hơn
Làm trai xin hiểu nghĩa ơn bao đời


Đã đến lúc muôn hồn trỗi dậy
Tiếng ái quốc
Núi rừng nung chính khí
Tiếng giận giử
bảo gầm rung biển cả
Tiếng anh linh
hòa quyện với thanh niên

Đã đến lúc muôn người chung một
Dãi đất nầy là xương máu cha ông
Chung tay nắm
quật cường ta xông tới
Thét căm hờn khi đất mẹ bị coi khinh

Đất phải sống
Dù quyết phải hy sinh

Nầy anh giao thông,
nầy người quản lý
Xin hãy vì người lính ngoài khơi
Xin hãy quên bữa tiệc linh đình
Xin hãy giảm chiếc xe đầy sang trọng

Nơi biên hải vật mình cùng quỷ dữ
Anh hùng thay: – người lính trẻ kiên cường
Chốn hậu tuyến dáng mẹ nghèo vui vẻ
Dõi mắt xa: Tin vào Đảng, con ơi !

Đã đến lúc quên mình cho tổ quốc
Bớt nhà cao bớt vũ điệu xa hoa
Kiệm thêm chút cho thuyền ta mạnh tiến
Giữ GIANG HÀ – kiêu hảnh mãi ngàn năm…

Trần Văn Khánh


Mai xa nhà – thơ Trần Văn Khánh

Posted: 13 Jun 2014 08:51 PM PDT

Mai xa nhà

Mai người đi khỏi vùng đất mẹ
Đường về quê xa lặng cùng thời gian
Nghe xao xuyến một nữa hồn quá khứ
Chạnh hôm sau quê lạ khắc khoải chiều

Mai người đi thôn nghèo vắng bóng
Nhớ dấu chân ướt đẫm cỏ sương
Nhớ thời mẹ vắt đời tát cạn
Ngọn lúa xanh thương mắt con thơ

Nhớ chiều hôm le lói bóng đèn dầu
Hạnh phúc đến từ củ cơm no đói
Mộng huy hoàng trong tiếng nổ máy băm
Ươm thành đạt bao tơ tằm mẹ rút

Rồi một phút bên phồn hoa đô hội
Chắc có người mi cụp nhớ núi xưa
Thuở gió bụi nuôi con bằng ý chí
Hào quang nào không gian khổ sớm trưa

Chừ kẻ lạ: núi – ta xa biệt
Ngày theo ngày vách đá mù tăm
Cau vườn củ héo đầu nhớ bạn
Vết rêu xanh cứ mãi lợp âm thầm.

Trần Văn Khánh