MẸ CỦA CON Thơ của Lưu Lãng Khách Posted: 25 Aug 2015 04:19 AM PDT MẸ CỦA CON Kể từ nguyệt biết soi gương Mẹ rời xứ biển lên vườn phận dâu Tháng ngày ruộng cạn đồng sâu Dưới chân muỗi đĩa trên đầu đạn bom Trời loạn lạc tối om om Bão dông tới tấp thân còm liêu xiêu Mặn vòng tay Mẹ ấp yêu Chở che chăm chút nâng niu vỗ về Đông trường giá rét lê thê Ngày lên áo Mẹ đêm về áo con Cha đời cuối biển đầu non Tàn xuân héo hắt mỏi mòn vẫn chưa Mắt bồ câu mũi dọc dừa Con dư vẩy cá cái thừa sẹo bom Sớm chiều tần tảo lom khom Đèn chong lạnh lẽo đêm hôm hỡi người Sắc xuân nguyệt rạng hoa cười Sóng Trà Giang mượn gió mười phương vay Trưởng thành phiêu bạt chân mây Áo khăn mặn đắng đong đầy Mẹ xưa Cơm đời chấm nắng chan mưa Mẹ qua thất thập con vừa bốn mươi Làm sao dâng Mẹ nụ cười Tiếng ru xưa đã thành lời nỉ non Mồ hôi Mẹ bát cơm con Mẹ đà trái chín con còn nổi trôi Để chiều cố quận xa xôi Thềm rêu tạc bóng Mẹ ngồi ngóng con. Lưu Lãng Khách |