
LUỐNG CÀY
Người gieo hạt vào cánh đồng
Sau luống cày vỡ hoang
Trên quê hương ngày tàn cơn lửa đạn
Ơi con sông Trà hiền lành
Chao nghiêng cho cánh đồng no hạt
Giọt mồ hôi mỡ đất yên thành
Tôi mang đời tự do đi khắp quê hương
Lời thơ ngợi ca người lính
Chiến tranh ngược xuôi trận mạc
Thanh bình vỡ ruộng cày nương
Niềm tin thắp lên bình minh những nẻo đường
Tiếng gà đồng hành gọi ngày thức dậy
Luống cày quê hương
Mồ hôi mặn đắng, nước mắt lật vào trong
Với mưa nguồn gió bể ngang đỉnh trời Thiên Ấn
Mang ơn người nghĩa nặng với tình thương
Ngày chúng tôi cầm súng lên đường
Ngậm ngùi trước cổng trường đại học
Mơ một ngày biên giới bình yên
Rồi ngày chân đưa khắp mọi miền
Những cánh đồng rộn ràng mùa gieo hạt
Sau luống cày nồng nàn hơi thở
Ký thác con đường về những ngày phồn thực
Mùa màng hưng vui ơn người giữ đất
Bao lớp người qua ruộng lúa vẫn thẳng hàng
Luống cày bình minh xứ sở.
NGÀY NHỚ BÊN SÔNG
Ai gọi đò ơi bên sông
Mà nghe chiều lặng lẽ
Bờ lau thưa kéo lại góc thu xưa
Nắng ngày đổ ra sân ai nghiêng nón đầy chiều
Có niềm vui tóc dài môi mắt xuân thời
Đồng quê ơi! Đồng quê
Sau mùa gặt hái
Thơm rơm vàng nhuộm lối về
Bóng sầu đông nghiêng vườn tâm sự
Một mùa no ấm thôn trang
Mái đình thâm nghiêm chiêm bái rêu phong cố hương
Bước chân đi nghe hoài vọng
Khoảng trời theo mây trắng bay
Ngỡ khói làng lên từ chái bếp ngày đông
Mẹ xông chiều ấm lại bước con trên đường viễn xứ
Tha thiết tiếng gọi bên sông rong đời lữ thứ
Muộn màng ngày rơi ai lỡ bước đường
Ta đấy ư! Ngày xưa thương mến ạ!
Nhà nghèo từ thuở mười lăm
Để lại bên gò hoang có nấm mộ mẹ nằm
Khuất ngàn cỏ dại
Bóng cha thoáng trong đêm theo đoàn quân
Qua sông trước giờ pháo sáng giao thừa
Quê hương chưa một lần về
Tôi đợi Người qua bến sông quê
Ơi con chim chiền chiện
Nhạc lòng bâng khuâng trên đồng chiều ươm nắng
Tơ vàng ngày ấy ai đan
Rối bời bờ tre sau lũ
Tôi đi tìm lời ru mà cánh cò đã lả từ hôm
Tắt nắng mom sông trưa trờ buổi chợ
Có ai như tôi ấm ớ làm thơ
Hơ ấm tình quê lửa khói về trời
Thương lắm quê ơi!
No comments:
Post a Comment